Một cô gái nông thôn như nàng đột nhiên biết thảo dược, Tần thị và Liễu Đại Sơn chắc chắn sẽ nghi ngờ.
Vừa hay lý do thích hợp này khiến họ tin tưởng, cũng đỡ cho nàng phải mất công tìm lý do khác để giải thích với họ về việc nàng biết thảo dược.
Thật sự giúp nàng tiết kiệm không ít phiền phức.
Tần thị một lần nữa nghe thấy hai chữ trí nhớ, trong lòng lại thêm một phần lo lắng.
Lo lắng một ngày nào đó Bán Hạ khôi phục trí nhớ, trở về nhà của nàng.
Mặc dù mới ở chung với Bán Hạ được vài tháng nhưng bà đã coi Bán Hạ như con gái ruột, trong lòng ít nhiều có chút không nỡ.
Nhưng Bán Hạ lại không biết suy nghĩ trong lòng Tần thị.
Liễu Đại Sơn trả lời câu hỏi vừa rồi của Từ Bán Hạ: "Nếu Bán Hạ muốn đi, ngày kia ta vừa hay phải đến chợ, chỉ là đường hơi xa, phải đi khoảng một canh giờ, con có muốn đi cùng ta không?"
Từ Bán Hạ không chút do dự gật đầu: "Xa đến đâu con cũng đi, đường xa không sao, con có thể đi."
Liễu Đại Sơn thở dài: "Thôi được, nếu con muốn đi thì đi."
Liễu Văn Tu đang ăn cơm một cách yên lặng bên cạnh nghe thấy cuộc đối thoại của họ, liền lên tiếng: "Phụ thân, con cũng muốn đi theo hai người."
Liễu Đại Sơn nghiêm mặt: "Không được, con ở nhà với mẫu thân cho ngoan."
Liễu Văn Tu bĩu môi, lập tức không vui: "Phụ thân có thể cho Hạ Hạ đi, sao lại không cho con đi?"
"Chúng ta không phải đi chơi, là có việc, hơn nữa đường xa như vậy, sức khỏe của con sợ là không chịu nổi."
Liễu Văn Tu không cam lòng, ánh mắt nhìn về phía Từ Bán Hạ: "Hạ Hạ..."
"Văn Tu, phụ thân nói đúng, đường xa như vậy sức khỏe của chàng không chịu nổi, hơn nữa chúng ta sẽ nhanh chóng quay về, chàng ngoan ngoãn ở nhà được không?"
Chưa đợi Liễu Văn Tu nói hết lời, Từ Bán Hạ đã trực tiếp cắt ngang lời chàng.
Trên mặt Liễu Văn Tu đầy vẻ thất vọng, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Con cũng muốn đi theo mọi người mà."
Mặc dù giọng nói nhỏ nhưng Từ Bán Hạ ngồi bên cạnh chàng vẫn nghe thấy.
"Văn Tu, sau này ta sẽ đưa chàng đi chơi, mua đồ ăn ngon cho chàng, được không?"