Xuyên Thành Nhân Vật Phản Diện Quyến Rũ Của Bá Tổng

Chương 17

Trước Sau

break

Là bạn gái của hai người đó, tình cảnh của Sở Tụ và Hà Dĩ Hoan trở nên vô cùng vi diệu. Trước kia khi còn chưa thân thiết, mọi chuyện còn dễ xử. Bây giờ đã trở thành bạn tốt, mỗi lần nói đến chuyện bạn trai lại thấy có chút khó xử.

Sở Tụ chủ động chuyển đề tài, không muốn nói thêm chuyện đàn ông nữa, liền tránh nặng tìm nhẹ nhắc đến chuyện lễ phục dạ hội: “Nhiễm Nhiễm mang đến hai bộ rồi, nhưng tôi thấy bộ nào cũng không ưng lắm, rầu ghê.”

Thật ra là "tên vai ác" nào đó chê, chứ cô thì cảm thấy ổn rồi.

Hà Dĩ Hoan đánh giá dáng người của cô rồi nói:
“Tôi thấy dáng người hai chúng ta cũng na ná nhau. Hay là qua chỗ tôi thử một bộ đi? Tần Trí Ca có cho người mang tới mấy bộ lễ phục cao cấp, cô mượn một bộ mặc cũng được.”

Sở Tụ do dự: “Vậy có ổn không? Đó là quà của Tần tiên sinh tặng cô mà.”

Hà Dĩ Hoan bật cười: “Tôi đâu có tặng cô đâu, chỉ là cho mượn mặc một lần thôi mà.”

Tuy nói vậy, nhưng giới nghệ sĩ ai mà không biết—đồ lễ phục dạ hội thường chỉ mặc được một lần, cho mượn chẳng khác nào tặng.

Đúng lúc đó, Sở Tụ đột nhiên nhớ tôii một tình tiết trong nguyên tác tiểu thuyết mà cô đã xuyên vào. Khi ấy, cũng là một buổi tiệc đấu giá như thế này…

“Hà Dĩ Hoan mặc lễ phục cao cấp và trang sức hàng hiệu do Tần Trí Ca tặng, đẹp rực rỡ, vừa xuất hiện đã lập tức trở thành tâm điểm của mọi ánh nhìn, thu hút bao lời khen ngợi và ánh mắt ghen tỵ.

Sở Tụ khi đó đứng trong đám người, mặt mày tối sầm, ánh mắt dán chặt vào Hà Dĩ Hoan, trong đáy mắt hiện rõ sự ghen ghét.

Cô ghen vì Hà Dĩ Hoan vừa xinh đẹp, vừa may mắn, lại có một người đàn ông giàu có, bảnh bao làm chỗ dựa, sống như nữ vương.

Còn cô, dù cố gắng bao nhiêu cũng không thể vươn lên nổi. Cô tiếp cận Lục Viễn Châu hết lần này tới lần khác, cuối cùng chỉ nhận về một bản hợp đồng lạnh lùng.

Những lúc bị so sánh như thế, Sở Tụ có thể nghĩ ra hàng ngàn cách để hành hạ Hà Dĩ Hoan, muốn kéo cô ấy từ sân khấu rực rỡ kia xuống đất, rồi dẫm cho đến khi cô ấy chìm trong bùn nhơ…”

Đó mới chính là phiên bản gốc của nữ phụ trong truyện.

Nhưng hiện tại, người đáng lý ra là kẻ đối đầu với cô, lại dịu dàng chủ động đề nghị mượn váy, còn để cô chọn trước kiểu dáng. Thật đúng là đời như diễn, diễn như đời.

Nghĩ đến đây, Sở Tụ bật cười. Giờ cô đã là người từng chết một lần, có quá nhiều chuyện nhìn thấu rồi.

Danh vọng, tiền tài – những thứ giống như hoa trong gương, trăng đáy nước. Sống không mang theo, chết cũng chẳng đem đi được. Không đáng để bám víu hay tranh giành.

Cô chỉ muốn sống sao cho thoải mái, khỏe mạnh là đủ rồi.

Trước khi xuyên sách, Sở Tụ vốn là một siêu sao nổi tiếng trong giới giải trí. Cô từng đạt Ảnh hậu, lịch làm việc dày đặc với lịch quay kín mít, kịch bản chất đống. Suốt năm suốt tháng ngâm mình trong đoàn phim hoặc các chương trình truyền hình. Cuối cùng, vì làm việc quá sức mà ngất xỉu. Sau khi được chẩn đoán ung thư, cô cũng không chống đỡ được bao lâu, chỉ một lần nhắm mắt rồi cả đời trôi qua.

Còn những tài sản kếch xù mà cô đổi bằng tuổi trẻ và mồ hôi, sau khi chết cũng chẳng biết rơi vào tay ai.

Sau khi xuyên thành Sở Tụ hiện tại, tâm thái của cô đã khác xưa rất nhiều.

Cô vẫn từ chối lời đề nghị tốt bụng của Hà Dĩ Hoan. Dù gì mấy bộ lễ phục đắt đỏ kia cũng là tấm lòng của Tần Trí Ca dành cho Hà Dĩ Hoan, cô là người ngoài, phải có chừng mực.

Vấn đề lễ phục dạ hội, vẫn nên tự mình nghĩ cách khác giải quyết. Cùng lắm thì đến cửa hàng chính hãng chọn một bộ váy tử tế là được.

Buổi trưa hôm đó, Sở Tụ và Hà Dĩ Hoan quay cảnh chung đến tận 1 giờ mới được nghỉ. Cả hai đói đến hoa mắt, chẳng màng hình tượng, bưng hộp cơm ngồi trước máy sưởi ăn ngấu nghiến.

Hà Dĩ Hoan vừa ăn vừa thở: “Buổi chiều cô không quay nữa à? Sướng thật.”
Là nữ chính, cô ấy gần như phải quay cả ngày không ngơi.

Sở Tụ gật đầu, vừa nói vừa nghiêm túc gặm một miếng sườn chua ngọt.

Nhiễm Nhiễm không biết chạy đi đâu cả buổi, lúc này lại bất ngờ xông vào lều, vẻ mặt đầy kích động, gọi lớn: “Chị! Mau ra ngoài xem!”

Sở Tụ vẫn bình tĩnh, tiếp tục gặm sườn: “Xem cái gì?”

“Là cửa hàng trưởng của nhãn hiệu đó! Dẫn theo mấy người tới, còn mang cả bộ sưu tập lễ phục, túi xách, giày dép mới nhất, nói là để chị chọn!”

“Cạch” một tiếng, miếng sườn trên tay Sở Tụ rơi thẳng vào hộp cơm. Cô cau mày liếc nhìn Nhiễm Nhiễm: “Em mộng du à? Nói gì mơ mơ hồ hồ vậy?”

Hà Dĩ Hoan ngồi bên cạnh cũng tò mò nhìn sang, rõ ràng không tin nổi.
Dù từng nghe nói các nhãn hiệu lớn có hành động kiểu “gửi đồ trước để PR”, nhưng thường cũng chỉ làm vậy với nhà giàu hoặc ngôi sao nổi bật, chưa bao giờ nghe nói lại đích thân đến tận đoàn phim như thế.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc