Vừa đến cổng Cục Dân Chính thì thấy chiếc Rolls-Royce quen thuộc dừng lại ven đường. Cô đứng yên tại chỗ chờ, quả nhiên, cửa xe mở ra, Lục Viễn Châu mặc áo gió màu nâu bước xuống.
Dáng người cao ráo, chân dài, gương mặt điển trai, chậc chậc nhìn kiểu gì cũng thuận mắt. Đáng tiếc, bên trong vẻ ngoài hoàn hảo đó lại là một linh hồn khó ở.
Anh đứng lại, kéo thẳng áo khoác. Ánh nắng chiếu vào đồng hồ trên tay anh phản chiếu ánh sáng lấp lánh.
Thấy Sở Tụ đứng chờ, Lục Viễn Châu hơi nheo mắt, bước chân dài tiến lại gần.
Sở Tụ trong lòng lại thầm cảm thán: Ngay cả cách đi cũng như người mẫu catwalk, hoàn hảo thật!
Nhưng mà vừa khen xong chưa được ba giây.
Không chú ý dưới chân, Lục Viễn Châu đạp trúng vũng nước xà phòng do bong bóng nãy rơi xuống.
Gạch lát trơn, hiệu quả chẳng khác gì sân trượt băng.
Anh trượt chân, cả người ngả ngửa ra sau. Trong lúc hoảng loạn không rõ làm cách nào, anh lại dùng sức xoay người, đổi tư thế từ ngã ngửa thành nhào về phía trước…
Và nhào thẳng về phía Sở Tụ.
“Cẩn thận!” Sở Tụ giật mình hét lên, theo bản năng giơ tay ra đỡ.
May mắn là thể lực Lục Viễn Châu rất tốt, được cô đỡ một cái thì đứng vững lại ngay.
Không khí bỗng im bặt như nghẹt thở.
Sở Tụ lén nhìn sang, thấy mặt anh đen sì, tai đỏ bừng.
Vài giây sau, anh đứng thẳng lại, môi mím thành đường thẳng, nuốt khan một cái rồi nói như gắt: “Đi thôi.” Rồi sải bước vào trong trước.
Sở Tụ rảo bước theo sau, cố nhịn cười, còn nhỏ giọng trêu: “Anh đừng hung dữ như vậy chứ, mình đi đăng ký kết hôn, không phải ly hôn đâu.”
Lục Viễn Châu quay đầu liếc cô một cái: “Câm miệng!”
Sở Tụ: …
Sở Tụ chưa từng vào Cục Dân Chính trong cả hai kiếp sống, hôm nay là lần đầu tiên, cảm giác choáng váng, chỉ biết đi theo Lục Viễn Châu. Cả hai đều là tay mơ, nhưng Lục Viễn Châu không biết từ đâu tìm được một người đàn ông trung niên, người này dẫn họ đi làm thủ tục, điền thông tin và sau đó dẫn họ vào phòng chụp ảnh.
“Thật ra thì ngoài các quán chụp ảnh thường có thể yêu cầu chụp đẹp hơn một chút,” người đàn ông nói.
Lục Viễn Châu đáp: “Chúng tôi không có thời gian để làm đẹp.”
Sau đó, họ cùng nhau vào phòng chụp ảnh.
Khi cả hai cởi áo khoác và đứng trước phông nền đỏ, nhiếp ảnh gia nói ngay: “Hai người đứng gần nhau một chút, đầu tựa vào nhau một chút.”
Sở Tụ:……
Lục Viễn Châu:……
Nhiếp ảnh gia chỉnh góc chụp một lúc nhưng vẫn không hài lòng, liền bảo: “Đừng căng thẳng, tự nhiên một chút, thế này đi, ông xã, anh ôm vợ mình một chút.”
Lục Viễn Châu:……
Sở Tụ hào phóng dựa vào vai Lục Viễn Châu, khi anh đặt tay lên eo cô, cô vẫn giữ nụ cười trên mặt, nhưng trong lòng lo lắng nói: Lục tiên sinh, anh về sau không thật sự muốn băm tay tôi chứ?
Lục Viễn Châu:……
Hai tấm ảnh hôn thú được lấy ra, Sở Tụ không cảm thấy quá đặc biệt, cô mở ra xem một chút và nhận ra rằng biểu cảm của hai người trên ảnh quá cứng nhắc, trông như thể họ không biết cách làm sao để thể hiện mình, thật sự là lãng phí vẻ ngoài của cả hai.
Sau khi xem xong, cô liền đưa các tấm ảnh cho Lục Viễn Châu và nói: "Anh để nó ở đó đi."
Lục Viễn Châu một tay bỏ vào túi, mắt lướt qua cô, không vui nói: "Tôi nhìn có giống như người quản lý giấy tờ không?"
Sở Tụ hơi nghẹn lời, đáp: "Mấy ngày nay tôi phải thu dọn đồ đạc chuyển nhà, để anh ở đó cho tiện."
Lục Viễn Châu nhíu mày nhìn cô vài giây, rồi không quá vui vẻ nhận lấy giấy chứng nhận hôn thú từ tay cô. Hai tấm giấy chứng nhận quan trọng giờ đây trở thành những thứ mà cả hai đều không muốn cầm.
Họ cùng nhau xuống tầng, khi đến tầng một, Lục Viễn Châu bỗng dừng lại, quay đầu liếc nhìn cô, do dự hỏi: "Cô chuyển nhà thì có thể để Chú Lưu giúp không?"
Sở Tụ ngẩng đầu nhìn anh, cảm thấy thái độ của anh có chút kỳ lạ, như thể anh không thực sự muốn nói về việc chuyển nhà.
"Không cần làm phiền Chú Lưu đâu, tôi chỉ cần thu xếp mấy cái vali thôi," cô trả lời.
Lục Viễn Châu nghe vậy có vẻ không vui, nhíu mày đáp: "Đã lãnh chứng rồi, đừng có kiểu làm việc qua loa, làm tốt những gì cần làm."
Nói chuyện với người đàn ông này thật mệt mỏi, mỗi câu đều như thể có thể làm anh ta nổi giận.
Cô kiên nhẫn giải thích: "Không phải qua loa, nhưng đồ đạc của tôi không nhiều, hơn nữa tôi thường xuyên ra ngoài quay phim, anh thấy tôi qua lại có thiếu gì không?"
Lục Viễn Châu cảm thấy lời cô nói hợp lý, liền đáp: "Vậy cô đừng mang quá nhiều đồ, chỉ cần liệt kê danh sách những thứ cần thiết, để Chú Lưu đi mua."
Sở Tụ nhướng mày, thầm nghĩ dù tính tình của anh không tốt, nhưng anh ta lại rất hào phóng. Cô cố ý nói: "Vậy có thể liệt kê gì vào danh sách? Ví dụ như biệt thự hay siêu xe chẳng hạn?"
Lục Viễn Châu cười khẩy: "Vậy cô thử xem."
Sở Tụ:……