Xuyên Thành Người Qua Đường Trong Thế Giới Thịt Văn

Chương 358: Quyển 9: Robot thú cưng yêu tôi

Trước Sau

break

Hứa Trân Trân chỉ có thể xắn tay áo và ống quần lên, sau đó tìm mảnh vải khác để buộc chặt lại. Lúc này mới coi như mặc xong quần áo bảo hộ. May mà găng tay và giày bảo hộ ở dưới đất không lớn lắm. Sau khi đã trang bị đầy đủ quần áo bảo hộ, cô cầm theo đồ gắp và một chiếc túi lớn. Với sự trang bị này và cảnh tượng cô nhìn thấy ở bên ngoài, Hứa Trân Trân đã đưa ra một kết luận: Có thể cô là một kẻ nhặt rác.
Tuy rằng thân phận này có chút bi thảm, nhưng Hứa Trân Trân cũng không còn lựa chọn nào khác, đành phải sống qua ngày, với thân hình nhỏ bé yếu ớt hiện tại, dù cô chỉ muốn tìm một công việc, chỉ sợ cũng không có ai muốn thuê.
Chờ sau khi Hứa Trân Trân bận rộn xong, bước ra khỏi hang đá, những người nhặt ve chai khác đã sớm không chờ nổi lao vào núi rác mới được thải xuống.
Người Hứa Trân Trân nhỏ, chân lại ngắn, chỉ có thể theo đám người kia gian nan leo lên núi rác, làm bộ gắp vài miếng rác, cô thật sự không biết nên lấy loại rác nào chỉ có thể nhìn người khác nhặt cái gì thì học nhặt theo.
Khi Hứa Trân Trân đang ở trong góc thất thần nhặt rác, thì không biết phía trên bị ai đó dẫm, một đống rác lớn lăn xuống, Hứa Trân Trân lập tức nhận ra nguy hiểm, nhưng cơ thể khô quắt gầy yếu này căn bản là không thể theo kịp tốc độ phản ứng của cô, kết quả là Hứa Trân Trân bị chôn vùi vào đống rác, xui hơn nữa chính là đầu của cô bị đập vào một vật cứng, ngay lập tức bị chảy máu.
May mắn thay, rác rưởi rơi trên người Hứa Trân Trân tương đối nhẹ, ngoại trừ vết thương trên đầu, thì không còn vấn đề gì.
"Hứa Trân Trân! Cậu có sao không?!"
Một cậu bé vội vàng lớn tiếng hỏi, cậu còn giúp Hứa Trân Trân lấy rác đè trên người cô ra.
Sau khi lấy rác ra, Hứa Trân Trân nhìn thấy khuôn mặt hơi đen và gầy của cậu bé.
Có vẻ như cậu bé này biết cô, nhưng cô lại không có chút ký ức nào.
Hứa Trân Trân vươn tay nắm lấy bàn tay của cậu bé, rồi đứng dậy nhờ sự giúp đỡ của cậu.
"Đầu cậu chảy máu rồi! Hứa Trân Trân, có phải cậu sắp chết không?"
Cậu bé lo lắng nhìn Hứa Trân Trân, cũng không phải cậu làm quá, bọn họ là những người sống dưới đáy của xã hội, làm sao mà có tiền mua thuốc, đôi khi chỉ cần một cơn cảm lạnh nhỏ cũng có thể giết chết họ.
Hứa Trân Trân vươn tay muốn sờ đầu của mình, nhưng chỉ sờ thấy cái mũ bảo hộ, cô lắc đầu nói: "Đầu chỉ hơi nhức một chút, chắc sẽ không chết được đâu."
Hứa Trân Trân cúi xuống, muốn tìm thứ vừa đập vào đầu của mình, phát hiện ra đó là một quả bóng bằng nhựa, bên trên còn dính vết máu.
Hứa Trân Trân lại sờ vào đầu của mình, nhưng không có vết máu nào trên găng tay, cho thấy mũ bảo hộ của cô không bị vỡ, vậy vết máu trên quả bóng kia là của ai?
Máu trên đó vẫn chưa khô, rõ ràng là vừa mới dính vào, chẳng lẽ là máu của con vật nhỏ nào đó vừa bị đè lên?
Trong khi Hứa Trân Trân đang suy nghĩ thì vết máu đó dần biến mất khỏi tầm mắt cô, như thể... như thể bị quả bóng này hấp thụ.
 

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc