Xuyên Thành Người Qua Đường Trong Thế Giới Thịt Văn

Chương 181: Quyển 5: Thiếu gia mắt mù yêu tôi 

Trước Sau

break


Tính cách thiếu gia có chút cô độc, phòng của hắn ở trong lầu 4 của trang viên lớn, thật ra toàn bộ lầu bốn đều là khu sinh hoạt của thiếu gia, ngoại trừ thời gian cố định người giúp việc sẽ tới quét dọn, những lúc khác đều không ai được phép đi lên.

Căn phòng của thiếu gia rất âm u, rèm nhung dày chỉ được vén một góc, chỉ để người ta vừa vặn nhìn thấy đồ vật. Bài trí trong phòng cũng giống như sự buồn tẻ của căn nhà, không có chút sinh động của thiếu niên, trông có vẻ cũ kỹ và chết chóc.

Thiếu niên đang ngồi trong bóng tối được che bởi rèm, chỉ có thể nhìn thấy đại khái đường nét của hắn. Chỉ một đôi tay mảnh khảnh lộ ra dưới ánh nắng, cực kỳ mỏng manh và trắng nõn, như thể một giây tiếp theo có thể chơi thành thạo một điệu Liszt.

Người hầu đưa Hứa Trân Trân vào phòng, chỉ nói đơn giản rằng đã đưa người đến, sau đó nhanh chóng bước ra ngoài, giống như đang trốn tránh ôn thần.

Hứa Trân Trân nhìn đôi bàn tay quá mức xinh đẹp kia và không nói gì, người đối diện cũng im lặng. Đột nhiên, thiếu niên ngồi dậy từ trong bóng tối và vươn đầu ra, giống như đang lẳng lặng nhìn Hứa Trân Trân.

Lúc này Hứa Trân Trân mới thấy rõ diện mạo của thiếu niên: Hắn hẳn là thuộc chủng tộc hỗn hợp, mái tóc đen như cánh quạ, đôi mắt giống như viên đá quý màu xanh biển tinh khiết, trong suốt và trong sáng nhưng lại có chút buồn tẻ đáng tiếc.

Làn da trắng như bàn tay hắn, hoặc là nói nó hơi tái nhợt quá mức. Đôi môi mỏng manh của hắn mím chặt, thoạt nhìn đã biết là một chủ nhân không dễ đối phó.

Đương nhiên, hắn là một thiếu niên vô cùng xinh đẹp, nhưng vẻ mặt lại quá lạnh lùng, kết hợp với khí chất u ám khiến người ta khó có thể đến gần hắn.

“Em, tên là gì?”

Thiếu niên hỏi, nhìn cô chằm chằm với đôi mắt không tập trung, mặc dù biết rằng thiếu niên không thể nhìn thấy cô, nhưng ánh mắt nhìn thẳng kia vẫn sẽ cho người ta cảm giác khó chịu.  

“Hứa Trân Trân.”

Ngón tay thiếu niên bấu vào ghế dựa: “Hứa, Trân Trân? Trân trong trân bảo sao? Tên hay.”

Hứa Trân Trân có chút sững sờ, hình như đã từng có người khen tên cô như vậy, là ai nhỉ?

“Cha tôi là ân nhân của em, ông tài trợ cho em lớn lên, hiện tại ông đã chết, tôi thì mù, cho nên, bây giờ là lúc yêu cầu em báo đáp ân tình, sau này, em đến hầu hạ cho tôi, 24 giờ, kêu thì đến.”

Thiếu niên nói xong, thậm chí còn không hỏi ý kiến của Hứa Trân Trân, như thể trong nhận thức của hắn, Hứa Trân Trân chính là người hầu cả đời mà cha đã mua cho hắn, mà chủ nhân thì không cần hỏi ý kiến của người hầu.

Hắn làm một động tác, Hứa Trân Trân ngoan ngoãn đi đến bên cạnh hắn, hắn nắm lấy cánh tay Hứa Trân Trân rồi đứng lên, quay đầu về phái Hứa Trân Trân, nhưng lại không nhìn vào mặt cô, hắn nói với không khí trên đầu Hứa Trân Trân: “Nhớ cho kỹ, chủ nhân của em tên là Khâu Tư Quân! Có điều ngày thường em phải gọi tôi là thiếu gia Khâu, nhớ kỹ chưa?!”
 

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc