Xuyên Thành Người Qua Đường Trong Thế Giới Thịt Văn

Chương 179: Quyển 5: Thiếu gia mắt mù yêu tôi 

Trước Sau

break

Hứa Trân Trân đã quên rằng chính mình đã từng nồng cháy như thế, tinh thần cũng quên, nhưng thân thể của cô vẫn nhớ, thật kỳ lạ, rõ ràng cô không còn thân thể nữa, vậy mà vẫn lưu giữ ký ức cơ thể mới lạ, chẳng lẽ lại trách cái hệ thống sinh vật chết tiệt này nữa sao?

Tuy nhiên cơ hội oán giận của Hứa Trân Trân đã bị cướp đoạt, cô đã không còn ký ức, một người không biết vì mục đích gì đã xóa và sửa ký ức của cô như một sai lầm.

Vì vậy, nó khiến cô bối rối, nhạt nhẽo và vô vị như nước, bị mắc kẹt trong ký ức của một linh hồn đã từng cháy sáng rực rỡ, cũng giống như sự ảo tưởng của một tờ giấy mỏng vừa vặn với một ngọn lửa than đang cháy, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện.

Hứa Trân Trân lại chìm vào giấc ngủ, cau mày nhưng lại không mơ.

Cô có thể có những giấc mơ nào? Giấc mơ của cô đã trở nên rỗng tuếch.

Khi cô ngủ hai ngày hai đêm mà không thức dậy, hệ thống cài đặt trong cơ thể tinh thần của cô đã tự động kích hoạt, những cuốn sách trong hộp sách nhiệm vụ của cô được lật ra với tiếng kêu lách cách, một trong số chúng đã được chọn và đưa vào hộp nhận nhiệm vụ của cô, sau đó nút bắt đầu tự động được nhấn, cô bị ném vào thế giới tiếp theo một cách vô thức.

“Hứa Trân Trân! Hứa Trân Trân!! Đừng ngủ nữa! Ân nhân của con đến đón con này!!”

Hứa Trân Trân bị một người đẩy mạnh cho tỉnh dậy, giọng nói người đó rất lớn, lớn đến mức làm cho đầu cô ù đi.

Cô mơ màng ngồi dậy, nhất thời không biết mình là ai, đang ở đâu.

Cô mở to mắt nhìn người đã đẩy mình, rồi nhìn xung quanh, lấy tay che cái trán chóng mặt mà xoa xoa, thì ra là dì Lý, 'ân nhân' đã để cô chăm sóc cô nhi.  

Đối với chính mình cô không thể nói là tốt, cũng không thể nói là không tốt, cô chỉ tự mình đi làm và tự nấu ăn để không chết đói, đến mức có được ăn ngon hay không thì cô không bao giờ dám hy vọng.

“Đừng ngẩn người! Mau đi tắm đi! Dì mua quần áo mới cho con, ra ngoài thay đồ nhanh đi!”

Hứa Trân Trân lắc đầu, vẫn còn đang chóng mặt, cô chậm rãi đi về phía phòng tắm, giữ chặt bức tường.

Khi cởi quần áo, Hứa Trân Trân nhìn thoáng qua chiếc gương, tóc cô bé trong gương héo vàng, khuôn mặt nhỏ gầy vàng như nến. Cơ thể mong manh như tờ giấy, dường như chỉ cần một cơn gió là có thể cuốn đi. Mười hai tuổi vẫn như một cô gái trẻ con, chưa phát triển chút nào.

Hứa Trân Trân thở dài, tiền ân nhân chu cấp chắc là hơn phân nửa đã bị dì Lý cắt xén, cô nấu cơm cho chính mình đều là buổi sáng đi chợ nửa nhặt nửa đưa, cá thịt gì đó một năm cũng hiếm thấy, chính mình có thể phát triển thành dạng này cũng không có gì lạ.

Hứa Trân Trân tắm xong, đầu có vẻ bớt choáng váng, thay bộ váy mới do dì Lý chuẩn bị cho cô rồi đi đến trước gương để xem qua.
 

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc