Không có Lý lão phu nhân làm ảnh hưởng tâm trạng, lại sớm nhìn thấy được Lý Trường Sâm, Kim Nguyệt Nga và bốn huynh muội Lý Ngũ Nha đều tươi cười.
Bây giờ, mọi người trên đường đều đang nhỏ giọng thảo luận về vị quý nhân vừa đi vào miếu Vương Mẫu.
“Không biết vị quý nhân kia tại sao lại đến đây?”
“Bày bố lớn như vậy, đến nơi thâm sơn cùng cốc này của chúng ta làm gì?”
“Còn có thể vì sao nữa, chắc chắn là vì thần y rồi.”
Nghe được hai từ thần y, Lý Ngũ Nha lấy lại tinh thần, vô thức buông Kim Nguyệt Nga ra, tiến tới đám người dò hỏi: “Thần y? Thần y gì vậy?”
Kim Nguyệt Nga nhanh chóng kéo nàng lại, vẻ mặt nghiêm khúc nói: “Trước khi ra ngoài ta đã nói con rồi, không được chạy lung tung, Ngũ Nha, con mà còn như vậy thì lần sau ta sẽ không dẫn con theo nữa.”
Lý Ngũ Nha vội vàng xin lỗi: “Mẫu thân, con sai rồi, con chỉ là tò mò về thần y nọ mà thôi.”
Kim Nguyệt Nga hừ một tiếng, vẻ mặt vẫn không tốt như cũ.
Lúc sau, Lý Ngũ Nha liên tục làm chọc cười thì lúc này mới khiến Kim Nguyệt Nga hết giận.
“Mẫu thân, thật sự có thần y sao?”
Kim Nguyệt Nga gật đầu: “Đương nhiên là thật rồi, ngoại tổ phụ của các con đã từng gặp rồi.”
“Có một lần ngoại tổ phụ của các con dẫn hai cậu lên núi Thiên Sơn để săn thù, bị một con rắn độc cắn, may mà thần y đi qua, đúng lúc cứu ngoại tổ phụ của các con, nếu không thì bây giờ các con đã không còn ngoại tổ phụ rồi.”
Lý Ngũ Nha: “Chỉ chữa độc rắn thôi, sao lại biết là thần y ạ?”
Kim Nguyệt Nga tức giận liếc nàng một cái, chỉ độc rắn thôi? Nhìn con bé này xem, khẩu khí lớn thật.
“Ngoại tổ phụ của con trúng độc rắn không bình thường, chỉ trong mấy hơi thở thôi mà cái chân bị cắn biến thành màu đen hết, người cũng bị hôn mê.”
“Sau khi thần y xuất hiện thì tùy tiện châm vài cái trên đùi ngoại tổ phụ của con, chân của ông ấy có thể nhìn thấy bằng mắt thường mà khôi phục bình thường.”
“Y thuật cao siêu như thế, hơn nữa người nọ là nam tử tóc bạc gương mặt trẻ tuổi, giống như đúc với dáng vẻ của lão nhân Thiên Trì mà mọi người đồn đãi, không phải là thần y thì còn là ai?"
Hai mắt Lý Ngũ Nha sáng bừng: “Tóc bạc mặt trẻ… Giống với tưởng tượng của mọi người về thần y, nhưng mẫu thân, đã có chuyện gì xảy ra với lão nhân Thiên Trì vậy ạ?”
Kim Nguyệt Nga: “Cái đó có liên quan tới truyền thuyết về Thiên Sơn.”
“Tương truyền rằng phía trên Thiên sơn có một cái hồ Thiên Trì do Vương Mẫu nương nương truyền lại, bên cạnh hồ Thiên Trì không những có đầy hoa thơm cỏ lạ, mà còn có một thần y có y thuật cao siêu.”
“Ban đầu tất cả mọi người đều nghĩ rằng thần y chính là truyền thuyết, mãi đến khi vài chục năm trước, Đại Sở và Bắc Yến bùng lên chiến tranh, thủ lĩnh của ba đội quân tướng quân Hạ Hầu bị người ta đánh lén, trong người chứa kịch độc, mắt thấy đã sắp chết.”
“Lúc nguy cấp, có một người nam tử mặc áo trắng tung bay, tóc bạc mặt trẻ xuất hiện bên ngoài doanh trại của Đại Sở, tự xưng là lão nhân Thiên Trì.”
“Ngày thứ hai sau khi lão nhân Thiên Trì đến đã kéo tướng quân Hạ Hầu từ cửa chết trở về, hơn nữa nhanh chóng chữa trị cho tướng quân Hạ Hầu.”
“Chủ soái chuyển nguy thành ai, sĩ khí của quân lính Đại Sở được đẩy lên, dưới sự chỉ huy của tướng quân Hạ Hầu đã đánh bại Bắc Yến trong vòng mấy tháng, từ đó biên giới đã ngừng chiến.”
Nhóm dịch: Nhà YooAhin - Truyện được đăng tại https://dtruyen.com/xuyen-thanh-nguoi-pham-tuc-ban-han/