Cuộc sống ở biên ải khổ sở, để cầu thần tiên phù hộ, mỗi năm đều có rất nhiều tín đồ đến miếu Vương Mẫu thắp hương cầu nguyện, cầu xin Vương Mẫu nương nương phù hộ già trẻ lớn bé trong nhà đều bình an thuận lợi, không bệnh tật không tai họa.
Trong đó, tháng chạp là lúc miếu Vương Mẫu đông đúc nhất, lúc này, ngoại trừ việc thắp hương cảm tạ, nhân dân còn đi dạo hội làng, sắm thêm chút đồ tết.
Thấy Lý lão phu nhân muốn đi cùng bọn họ, Lý Ngũ Nha và Lý Thất Lang lập tức xụ mặt, sắc mặt của Kim Nguyệt Nga, Lý Tam Lang và Lý Nhị Nha cũng không còn vui vẻ như trước.
Lý Ngũ Nha nhìn Lý lão phu nhân chậm rãi chờ tam thẩm nấu nước rửa mặt, sau đó lại từ từ ăn sáng, lửa giận trong lòng không nhịn được mà bùng nổ.
Vị nãi nãi này của bọn họ, đúng là cùng nghĩa với từ phiền phức.
Nàng cũng rất khâm phục bà ta, chỉ cần là chỗ có mặt bà ta, luôn có thể khiến cho người khác không thoải mái.
Vừa nghĩ tới chuyện trong mười mấy hai mươi năm nữa vẫn phải sống dưới một mái hiên với bà ta, trong lòng Lý Ngũ Nha đã khó chịu.
Chia nhà...
Trong lòng Lý Ngũ Nha không nhịn được mà xuất hiện ý nghĩ muốn chia nhà, nhưng rất nhanh, nàng lại lắc đầu từ bỏ.
Đầu tiên, không nói tới việc Lý lão gia và Lý lão phu nhân có đồng ý hay không, nhưng Lý gia là quân hộ, chia nhà rồi thì vẫn là quân hộ, một khi phụ thân của nàng xảy ra chuyện bất ngờ gì, thì ca ca của nàng sẽ bị đẩy lên trước, nếu không chia nhà, thì nhị thúc và tam thúc là người lớn sẽ bị đẩy lên trước, bằng không thì vẫn còn có Lý Đại Lang và Lý Nhị Lang lớn hơn ca ca của nàng.
Có lẽ đây cũng chính là nguyên nhân mà phụ thân và mẫu thân của nàng vẫn luôn chịu đựng nhà lão nhị và nhà lão tam trong nhiều năm như vậy, không có xé rách mặt với bọn họ.
Dù sao thì chiến trường hung ác, ai cũng không dám đảm bảo có thể sống sót quay về.
Nghĩ đến lần trước khi Lý Trường Sâm trở lại, cả người đầy vết thương mới lẫn vết thương cũ, Lý Ngũ Nha càng buồn hơn.
Vẫn là phải nghĩ cách để trở nên lớn mạnh hơn mới được, mấy người Lý gia này cũng chỉ là chuyện nhỏ.
Diệp Mặc, Diệp Mặc, phải làm sao mới có thể khiến cho ông ấy đồng ý dạy võ công nội gia cho bọn họ đây?
Chỉ cần học được khinh công, nàng sẽ có thể đi vào Thiên Sơn, vào Thiên Sơn rồi, còn lo không tìm được dược liệu sao?
Có dược liệu rồi, không chỉ có thể tăng cường dị năng chữa trị, mà nàng còn có thể chế biến được một số loại thuốc tăng cường thân thể tốt hơn.
Sức khỏe tăng lên, phụ thân của nàng cũng đủ khả năng tự bảo vệ mình ở trên chiến trường.
Cả nhà bọn họ cũng không cần nơm nớp lo sợ như bây giờ.
Lúc Lý Ngũ Nha suy nghĩ những chuyện này, bữa sáng cũng đã làm xong rồi.
Thấy điểm tâm được đặt lên bàn, Kim Nguyệt Nga không khách khí mà đưa bốn đứa trẻ ngồi vào bàn.
Lý lão phu nhân liếc mấy người một cái, cuối cùng cũng không nói gì.
Trong thời gian ăn cơm, Lý Ngũ Lang của nhà lớn và Lý Lục Lang của nhà hai biết Lý lão phu nhân phải đi huyện thành, lập tức la hét muốn đi theo, những người khác cũng mang theo khuôn mặt đầy khao khát.
"Ta đi làm chính sự a, không thể dẫn các con đi.''
"Nãi, chúng con rất ngoan ngoãn, sẽ không mang lại phiền phức cho người.''
"Đúng đó nãi nãi, chúng con đi, còn có thể xách đồ cho người.''