Đối diện với ánh mắt nghi ngờ của Lý Trường Sâm, Lý Ngũ Nha yếu ớt mở miệng: ''Phụ thân, lúc ấy con sợ đến mức choáng váng, con không biết mình đã làm cái gì, chỉ biết là không phải người khác chết thì là mình chết, cho nên con đã ra tay, có phải con đã làm sai rồi không?"
Lý Trường Sâm làm sao nỡ nhìn nữ nhi như vậy, vội vàng an ủi nói: "Ngũ Nha không có làm sai, đúng là nên như vậy.'' Nói rồi, ông ấy dừng một lát: "Chỉ là Ngũ Nha, lần sau con đừng làm như vậy nữa.''
Trong lòng ông ấy suy đoán, đoán là đám người Bắc Yến kia đã bị mấy người Trang tướng quân truy đuổi đến mực sức cùng lực kiệt rồi, bằng không, có đánh chết thì ông ấy cũng không tin, nữ nhi năm tuổi của mình có thể giết chết một cao thủ bát phẩm và một cao thủ thất phẩm.
Lý Ngũ Nha ngoan ngoãn gật đầu: "Phụ thân, người yên tâm đi, con không thích đánh đánh giết giết, sau này con sẽ làm một nữ nhi ngoan ngoãn dịu dàng.''
Nghe vậy, vẻ mặt của Lý Trường Sâm và Lý Tam Lang đều có chút kỳ lạ.
Dịu dàng...
Hình như tính cách của nữ nhi (muội muội) khác xa với dịu dàng a.
Lý Trường Sâm quay về, Lý gia chợt yên tĩnh hơn bình thường.
Hết cách thôi, phần lớn người trong Lý gia đều có chút sợ Lý Trường Sâm.
So với sự vui vẻ ấm áp, ân cần hỏi han, vội vàng lấy ra những thứ mà ngày thường bọn họ không nỡ ăn của những nhà khác trong đồn trú khi người thân quay về thì Lý gia quá lại quá nhạt nhẽo.
Bữa tối hôm đó, Lý lão phu nhân cũng chỉ múc thêm một gáo bột, làm thêm mấy cái bánh bao khô mà thôi.
Lý Trường Sâm nhìn bàn thức ăn qua loa, sơ sài, trên khuôn mặt không hề có chút chập chờn nào, cầm bánh bao khô lên rồi bắt đầu ăn.
Nhưng vẻ mặt của Kim Nguyệt Nga lại có chút tức giận, trượng phu mấy tháng mới về nhà một lần, nếu như trong nhà không có những thứ khác thì cũng bỏ đi, nhưng nhà có nuôi gà, không ngờ ngay cả trứng gà mà bà bà cũng không nỡ lấy ra bồi bổ người cho trượng phu.
Cho đến khi bữa tối kết thúc, sắc mặt của Kim Nguyệt Nga vẫn nặng nề như vậy.
"Được rồi, đừng tức giận nữa, những năm nay ta đã sớm thông suốt rồi.''
Lúc quay về phòng, Lý Trường Sâm lập tức mỉm cười an ủi Kim Nguyệt Nga.
Kim Nguyệt Nga cảm thấy tủi thân cho Lý Trường Sâm, hốc mắt đỏ lên nói: "Đều là con trai của mẫu thân, so với nhị đệ và tam đệ, mẫu thân không hề quan tâm đến chàng. Đồ ăn cũng thôi đi, chàng quay về hơn nửa ngày, bà ta cũng không có hỏi xem chàng sống ở chỗ Vệ sở có tốt không, có bị thương không.''
Lý Trường Sâm phớt lờ cười một tiếng: "Ta đã sớm không còn để ý tới những chuyện này nữa, dù sao thì ta biết, nàng và hài tử nhớ ta là đủ rồi.''
Nghe vậy, Kim Nguyệt Nga chỉ cảm thấy lòng chua xót, hơi nước lập tức tràn ngập trong mắt.
Lý Trường Sâm nhìn thấy, vội vàng giơ tay lau nước mắt cho thê tử: "Sao nàng lại khóc rồi?"
Kim Nguyệt Nga nghiêng đầu, tự giơ tay lau nước mắt của mình: "Động đậy tay chân gì chứ, đợi lát nữa mấy đứa trẻ đi vào rồi nhìn thấy, thì còn ra cái gì.''
Lý Trường Sâm hơi buồn cười, kéo tay của thê tử qua: "Ta biết nàng cảm thấy tủi thân cho ta, sau này đừng như vậy nữa, nếu như tức giận đến mức nguy hiểm đến tính mạng, ta sẽ đau lòng chết mất.''
Kim Nguyệt Nga nghe thấy, khuôn mặt đỏ lên, trách Lý Trường Sâm: "Đúng là cái gì cũng nói ra ngoài, cũng không sợ bọn trẻ nghe được.''