Ông cụ Lý kia mới tròn năm mươi, dựa theo quy định mỗi nhà chỉ có một đinh, như vậy tương đương với việc Lý Trường Sâm đã đi binh dịch thay ông cụ Lý gần hai mươi năm.
Hai mươi năm lận đấy.
Số Lý Trường Sâm thực sự quá khổ, có một phụ thân ích kỷ như vậy, đúng rồi, trong nhà còn có một mẫu thân bất công, ngẫm lại ông ấy cũng thấy chua xót thay cho Lý Trường Sâm.
Mặc dù Đổng Văn Thành cũng có chút thông cảm cho Lý Trường Sâm, nhưng chuyện nhà người khác hắn ta không nên xen vào nhiều, thấy hướng quân đồn có mười mấy người đang đi tới, hắn ta lập tức nói:
“Chu thúc, ta vừa mới tới, chưa thân thuộc nơi này, phía trên hạ lệnh lấp đường hầm dưới trạm dịch, đợi chốc nữa thúc giúp ta xem mấy người làm nhé.”
Ông cụ Chu vội vàng bảo đảm: “Yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không để bọn họ lười biếng.”
Đổng Văn Thành gật đầu: “Chu thúc, thúc giới thiệu những người này cho ta đi.”
Ông cụ Chu nhanh chóng nói tình hình cho Đổng Văn Thành: “Đúng rồi, ba người đi ở hàng cuối cùng chính là phụ thân Lý Trường Sâm và hai đệ đệ.”
Đổng Văn Thành nhìn qua, tức khắc tấm tắc hai tiếng: “Lý Trường Sâm trông cao to vạm vỡ, sao phụ thân và đệ đệ ông ta lại trông lùn đến vậy? Nếu không có thúc nói cho ta, ta thực sự không thể tưởng tượng bọn họ lại là người một nhà.”
Ông cụ Chu cười một tiếng: “Không chỉ có người lớn kém xa, chỉ là ngươi không thấy thôi, con cái lão nhị và lão tam nhà họ Lý và bốn huynh muội Tam Lang đứng chung một chỗ đã thấy không bằng rồi, trong đồn điền ai cũng bảo phong thủy nhà họ Lý đều vào nhà lão đại hết rồi.”
Đổng Văn Thành cười cười, thấy người làm công đến rồi, hắn ta lập tức dừng nói chuyện với ông cụ Chu.
Cửa quân đồn Thiên Lĩnh, Lý Ngũ Nha nắm tay Lý Thất Lang nhảy nhót đi phía trước, Lý Tam Lang mặt mày mỉm cười đi phía sau.
Lúc ba huynh muội sắp vào cửa quân đồn, bên đường có một nam tử đi ra.
Nam tử đi đường khập khiễng, sắc mặt nghiêm túc ít lời, cả người tản ra hơi thở người sống chớ lại gần, ai mà nhát gan nhìn thấy đều sẽ không nhịn được đi đường vòng rời xa.
“Diệp đại thúc!”
Lúc Lý Ngũ Nha nhìn thấy nam tử kia, nàng lập tức cười tươi như hoa chạy tới, vô cùng thân thiết hỏi: “Diệp đại thúc, thúc về từ khi nào vậy? Lần này thúc nghỉ ở Vệ sở mấy ngày thế?”
Diệp Mặc nhàn nhạt liếc nhìn cô nhóc có da mặt còn dày hơn cả tường thành trước mắt. Ông ấy không buồn để ý tới nàng, mà lập tức di chuyển thân mình, nhanh chóng đi đến đồn điền.
Bị làm lơ không biết bao nhiêu lần, Lý Ngũ Nha chỉ cứng đờ mặt trong một giây, rồi lại lập tức khôi phục dáng vẻ cười ngâm ngâm, nhìn thấy trong tay Diệp Mặc cầm theo một bó củi, nàng bèn nói: “Diệp đại thúc, thúc thường ở Vệ sở, chắc trong nhà cũng chẳng có bao nhiêu củi, một bó này thúc cũng chẳng đốt được lâu, ta và ca ta đi chặt thêm cho thúc nhé.”
Đáp lại nàng là bóng dáng Diệp Mặc đầu cũng không ngoảnh lại.
Đám người đi xa, Lý Thất Lang che mặt nhìn Lý Ngũ Nha: “Ngũ tỷ, tỷ đừng lúc nào cũng vội vàng lấy lòng Diệp đại thúc được không? Mất mặt quá.”
Lý Ngũ Nha giơ tay búng trán Lý Thất Lang một cái: “Cái gì vội vàng lấy lòng cơ? Tỷ đây rõ ràng đang biểu đạt cảm xúc kính yêu mà?”
Nói rồi, nàng lại hơi nhụt chí xụ mặt, nàng đã cố gắng lấy thiện cảm trước mặt Diệp đại thúc suốt hai năm, tiếc rằng người ta lại chẳng mềm mỏng đi được chút nào.
“Diệp đại thúc sao có thể chướng mắt tỷ? Trẻ con thông minh lanh lợi như tỷ, nhìn qua đã biết là kỳ tài luyện võ, thúc thu tỷ làm đồ đệ không lỗ đâu!”