“Một Tiểu kỳ nho nhỏ thì nói làm gì, chúng ta phải hướng tầm mắt xa ra một chút, nếu đệ muốn, phụ thân chúng ta sau này sẽ trở thành Bách hộ, Thiên hộ, thậm chí là Chỉ huy sứ kìa.”
Lý Thất Lang nghe thấy thì hai mắt mở to, có thể nghĩ như vậy sao?
Bách hộ, Thiên hộ là quan to lắm rồi, nghe nói rất khó lên cao được. Còn Chỉ huy sứ, nghe ông đồn trưởng nói, phải được Hoàng thượng tự mình nhận mệnh mới được.
Lý Ngũ Nha vẫn tiếp tục nói: “Lấy luôn chuyện lần này nói đi, dù cho phụ thân chúng ta có là Bách hộ hay Thiên hộ, cái tên Trang tướng quân kia có khi cho chúng ta không chỉ mỗi một rương dược liệu thôi đâu.”
“Bởi vì chúng ta yếu thế, nên mới không có bất kỳ thứ kỳ có thể khiến cho người ta kiêng kỵ, vậy nên dù cho mấy thứ kia là chiến lợi phẩm của chúng ta, nhưng người ta vẫn có thể công khai lấy mất, mà đã lấy của chúng ta rồi, chúng ta còn phải đội ơn đội nghĩa người ta nữa.”
“Thất Lang, đệ phải nhớ kỹ, nếu chúng ta muốn sống tốt hơn, vậy thì cần phải có quyền thế, đúng rồi, còn phải có tiền nữa. Không thì chỉ như bây giờ, trơ mắt nhìn người khác lấy mất đồ của chúng ta.”
Lý Thất Lang liên tục lắc đầu, trông như cái trống bỏi: “Không được, không thể để cho người khác cướp đồ của chúng ta.”
Lý Ngũ Nha vỗ vai Lý Thất Lang, nói lời thấm thía: “Chúng ta phải cố gắng, cố gắng trở nên mạnh mẽ, cố gắng trở nên lợi hại.”
“Nếu chúng ta không có năng lực, vậy thì không giữ được cái gì đâu.”
Lý Thất Lang gật đầu: “Cái này đệ hiểu, giống như lần này chúng ta lấy dược liệu về nhà, nãi và nhị thúc đã tới cướp, nếu chúng ta không mạnh, dược liệu đã bị cướp mất rồi.”
Lý Ngũ Nha dùng ánh mắt trẻ nhỏ dễ dạy nhìn Lý Thất Lang, vẻ mặt hài lòng.
Đệ đệ này từ bé đã thích dính lấy nàng, như cái đuôi nhỏ, làm tỷ tỷ, nàng có trách nhiệm và nghĩa vụ phải giáo dục đệ ấy thành tài.
Lý Thất Lang được nhìn đến là phấn khích, cậu nhóc nâng cằm, ưỡn ngực, kích động đỏ cả mặt, nhưng rất nhanh, sắc mặt của nhóc đã cứng lại, yếu ớt muốn một lời chứng thực: “Tỷ, phụ thân thực sự có thể làm được Bách hộ, Thiên hộ, thậm chí là Chỉ huy sứ không?”
Lý Ngũ Nha gật đầu khẳng định, tỏ vẻ nói: “Chỉ cần dám nghĩ dám làm thì không có gì là không thể.”
Một bên là phụ thân mình sùng bái nhất, một bên là tỷ tỷ mình tin tưởng nhất, Lý Thất Lang lập tức bị thuyết phục, cậu nhóc cười ra tiếng: “Thế sau này phụ thân chắc chắn có thể lên làm Bách hộ, Thiên hộ, thậm chí là Chỉ huy sứ.”
Từ nãy đến giờ, Lý Tam Lang ở bên cạnh ngơ ngác nhìn hai đệ muội ảo tưởng hão huyền giữa ban ngày ban mặt.
Phụ thân làm binh dịch hơn hai mươi ở Vệ sở, bốn năm trước mới lên làm Tiểu kỳ, sao có chuyện dễ thăng quan tiến chức như vậy?
Năm y mười tuổi đã nghe được không ít chuyện ở trong đồn điền, y biết những người không có quan hệ, không có tiền chuẩn bị giống như bọn họ đây rất khó đi lên được.
Nếu phụ thân muốn thăng quan, vậy thì chỉ có nước hy sinh trên chiến trường, nhưng như vậy chẳng khác nào treo đầu ở lưng quần.
Y thà rằng phụ thân mãi mãi là Tiểu kỳ nho nhỏ, còn hơn để ông ấy trải qua nguy hiểm trên chiến trường.
Lúc này, đoàn người Trang Ngọc Đường đã cưỡi ngựa đi xa, trạm dịch trở lại như bình thường.
Thấy Dịch thừa quay người vào trạm dịch, Lý Tam Lang lập tức dẫn theo Lý Ngũ Nha và Lý Thất Lang đến thẳng hậu viện trạm dịch.
“Tam ca, Thất Lang, đợi chút nữa chúng ta tới thẳng nhà bếp, nếu gặp được ai ở đấy, hai người tiến lên giữ chân, muội vào đường hầm lấy đồ giấu trong đấy ra.”
Mặc dù dịch thừa là người mới, nhưng tiểu nhị của trạm dịch vẫn là người cũ.