Lý Thất Lang thở dài: “Nếu như nhà chúng ta có thể giống như nhà của mấy người khác, cùng nhị thúc và tam thúc chia nhà để ra ở riêng thì tốt rồi.”
Ở riêng?
Lý Ngũ Nha bất lực lắc đầu, nếu như ở chỗ khác chỉ cần nghĩ cách là có thể phân chia nhà, nhưng ở đây là biên ải, Lý gia là quân hộ.
Quân hộ phải cử binh, mỗi hộ một người.
Nếu không chia nhà thì Lý gia chỉ cần một mình Lý Trường Sâm đi Vệ sở tòng quân là được, chia nhà thì có khả năng Lý Trường Lâm và Lý Trường Mộc cũng phải đi.
Vì điều này cho nên Lý lão gia và Lý lão phu nhân có chết cũng không đồng ý.
“Ở riêng là không có khả năng rồi, nhưng chỉ cần chúng ta thật mạnh, nội tổ phụ mẫu cùng nhị thúc bọn họ đừng hòng ức hiếp chúng ta.”
Đúng lúc này Lý Nhị Nha bưng một chậu nước nóng tiến vào, nàng ấy nhìn thấy Lý Ngũ Nha hai tay chống cằm không biết đang suy nghĩ gì, cười nói: “Ngũ Nha, muội đang nghĩ gì thế?”
Lý Ngũ Nha: “Muội đang nghĩ phải làm thế nào để Diệp Bá Tử chịu nhận chúng ta làm đồ đệ?”
Lý Nhị Nha vừa vắt khăn vừa nói: “Sao muội lại muốn bái Diệp Bá Tử làm sư vậy?”
Lý Ngũ Nha: “Bởi vì ông ấy biết võ công nha, hồi tết năm ngoái muội và thất lang ở cửa đồn gặp phải vài con sói đói, ông ấy chỉ cần ‘xoẹt xoẹt xoẹt’ vài cái dùng tảng đá to như ngón tay cái đánh chết mấy con sói đói.”
“Muội đi qua xem. Mấy viên đá đánh trúng mấy con sói đói đều không bắn xuyên vào thân thể chúng, chắc chắn Diệp Bá Tử biết võ công nội gia.”
Lý Nhị Nha buồn cười nhìn muội muội, nàng ấy đưa khăn đã vắt xong cho nàng: “Muội còn biết cả võ công nội gia sao?”
Lý Ngũ Nha: “Tất nhiên rồi, không phải phụ thân có công phu ngoại gia sao, có công phu ngoại gia vậy chắc chắn có võ công nội gia.” Nàng nói rồi kêu Lý Thất Lang đi ra ngoài, nàng bê chậu nước đi qua một góc lau người.
Lúc Này Kim Nguyệt Nga đã băng bó xong vết thương cho Lý Tam Lang còn múc nước lau người cho y luôn rồi, hiện tại bà ấy đang lấy một số thảo dược từ rương thuốc ra đi vào trù phòng để sắc thuốc.
Đợi đến khi Kim Nguyệt Nga bưng thuốc quay về, Lý Ngũ Nha đã nhanh chóng trèo lên giường ngồi bên cạnh Lý Tam Lang, nàng thấy y bưng bát thuốc lên uống nên nhanh tay vuốt lưng cho y.
“Ca, uống từ từ thôi, đừng vội.”
Lý Tam Lang bất đắc dĩ nhìn tiểu muội: “Ca không có vội.”
Lý Ngũ Nha không nói gì chỉ cười tủm tỉm tiếp tục vuốt lưng cho Lý Tam Lang, ở góc mà người ngoài không thể nhìn thấy bằng mắt thường, có vô số điểm sáng xanh nhạt đang dọc theo tay nàng đi vào trong cơ thể y.
Một chưởng đánh của Hồ Duyên Hạ có hơi hung ác, khiến cho Lý Tam Lang bị một chút nội thương.
Lúc này Lý Tam Lang cũng cảm nhận được đau đớn trong người giảm đi một ít, chẳng qua y chỉ nghĩ là do uống thuốc nên mới vậy, cũng không có suy nghĩ gì nhiều.
Vào ban đêm trong lúc ngủ Lý Ngũ Nha còn chu đáo xoa bóp chân cho Lý Nhị Nha.
Sáng sớm hôm sau lúc Lý Nhị Nha thức dậy nàng ấy ngạc nhiên phát hiện lúc bước đi chân không có đau như vậy nữa, nàng ấy vội vàng lay Lý Ngũ Nha còn đang ngủ kích động nói: “Ngũ Nha, muội đúng là giỏi xoa bóp chân, đêm nay lại giúp tỷ xoa bóp nha?”
Lý Ngũ Nha quay lưng về phía nàng ấy tiếp tục ngủ say như chết.
Một rương dược liệu, từ trên xuống dưới Lý gia đều cực kỳ thèm muốn, hôm nay đại phòng công khai muốn chiếm lấy, điều này khiến trong lòng Lý lão phu nhân rất không hài lòng.