"Nhưng bây giờ, ngươi lại muốn giết bọn họ, có phải có chút khiến cho người khác thất vọng hay không?"
Sắc mặt của Từ Thành Khôn liên tục thay đổi, cứng cổ giải thích cho mình: "Tướng quân, thuộc hạ chỉ là lo lắng cho sự an nguy của biên giới."
Trang Ngọc Đường bật cười một tiếng, vỗ bả vai của Từ Thành Khôn: "Ta hiểu suy nghĩ của ngươi, chỉ là..." Tầm mắt của hắn ta lại nhìn về phía ba huynh muội của Lý gia.
"Cho dù bọn họ đã mở phong thư bí mật ra, ta cũng không cảm thấy bọn họ có thể xem hiểu. Ở biên ải này, số người biết chữ cũng không được mấy người, chứ đừng nói tới việc biết xem bản đồ bố trí.''
"Ngươi cảm thấy sao?"
Từ Thành Khôn nhìn ba huynh muội Lý gia vẫn đang lựa đồ ở trước rương thuốc, cúi đầu nói: "Là thuộc hạ lo bò trắng răng.''
Trang Ngọc Đường gật đầu cười, không nói nữa, ánh mắt lại rơi xuống người của Lý Ngũ Nha.
Vừa nãy là hắn ta hoa mắt sao?
Dường như đứa bé gái kia vừa nhìn Từ Thành Khôn bằng ánh mắt đầy sát khí?
Sao có thể có chuyện này?
Đây chỉ là một đứa trẻ năm tuổi, hẳn là hắn ta bị hoa mắt rồi.
Chỉ là, nghĩ đến cái chết của đám người Hô Diên Hạ, trong lòng Trang Ngọc Đường lại có chút không thể xác định.
Những tướng lĩnh ở biên ải như bọn họ, bọn họ đã đi lên rất nhiều chiến trường, trên người đều có một luồng sát khí, cho dù là một số đại nhân, khi nhìn thấy bọn họ, cũng sẽ nơm nớp lo sợ, nhưng ba huynh muội của Lý gia, không có ai sợ hãi, ngược lại là còn dám chủ động đòi thưởng.
Lá gan này không phải là lớn bình thường a!
...
"Ca, đè thêm một chút.''
"Đã đè tới mức không thể để vào rồi.''
Đựng đầy một rương dược liệu, Lý Tam Lang không có ở lại lâu, y có thể cảm giác được vị phó tướng kia có thái độ thù địch với bọn họ, y khom lưng nói cảm ơn với Trang Ngọc Đường ở cửa đại sảnh, sau đó kéo cái rương, đưa đệ đệ và muội muội ra khỏi trạm dịch.
Trạm dịch bị người của Bắc Yến uy hiếp, người ở đồn Thiên Lĩnh đã sớm nhận được tin tức.
Trang Ngọc Đường đưa thuộc hạ xông vào trạm dịch không bao lâu, bên ngoài trạm dịch, đã có không ít người ở trong chỗ đóng quân kéo tới.
"Tam Lang, Ngũ Nha, Thất Lang!"
Ba người Lý Tam Lang vừa ra khỏi trạm dịch, Kim Nguyệt Nga đợi đến mức lòng như lửa đốt đã xông tới bên cạnh ba người.
Bà ấy đã tới từ sớm rồi, tiếc là trạm dịch không cho người vào.
"Tam Lang, con bị thương?"
Kim Nguyệt Nga vừa nhìn đã phát hiện bả vai của Lý Tam Lang trúng tên, ngay sau đó lại nhìn thấy Lý Ngũ Nha cả người đầy máu, bà sợ đến mức cả người cũng lung lay.
Lý Tam Lang vội đỡ lấy bà: "Mẫu thân, chúng ta không sao, máu trên người của Ngũ Nha không phải là của muội ấy, con chỉ trúng một mũi tên, mũi tên đã rút ra, bây giờ cũng không còn chảy máu nữa.''
Nhìn thấy dáng vẻ muốn kiểm tra cơ thể của bọn họ ngay tức khắc của Kim Nguyệt Nga, Lý Ngũ Nha vội vàng kéo bà lại: "Mẫu thân, con sợ, chúng ta vẫn là nên về nhà trước đi.''
Lúc này, Kim Nguyệt Nga mới hoàn hồn, thấy người xung quanh cũng nhìn bọn họ, vội vàng gật đầu: "Đúng, về nhà trước!" Vừa nói, vừa nhìn cái rương mà Lý Tam Lang kéo.
Lý Tam Lang nhỏ giọng nói: "Đây là dược liệu mà tướng quân thưởng cho chúng ta."
Kim Nguyệt Nga nghe rồi, không có hỏi nhiều, nhận lấy cái rương từ trong tay của Lý Tam Lang, đưa ba đứa trẻ quay về đồn Thiên Lĩnh.
...
Cuộc sống của những người ở đồn Thiên Lĩnh, phần lớn đều giống như Lý gia vậy, từ đời này qua đời khác đều là quân hộ, chỉ có một số ít người là phạm nhân bị lưu đày tới đây làm lính.
Ở chỗ này, mấy gia đình đều khá nghèo, nhà nhà đều là đất vàng nhà tranh.