Lý Tam Lang đứng ở sau cửa sổ, xuyên qua cửa sổ, nhìn thấy người trong đại sảnh được thả ra rồi, trong lòng thả lỏng một chút, nói với đệ đệ và muội muội: "Các muội trốn trong nhà bếp, ca ca đi ra trước xem thử tình hình."
Lý Ngũ Nha gật đầu một cái, kéo Lý Thất Lang ngồi ở sau lò bếp, lấy ra hai cái bánh bao khô để lại cho ca ca và tỷ tỷ ở trong túi, đưa cho Lý Thất Lang mỗi người một cái, từ từ ăn.
Lăn đi lăn lại lâu như vậy, nàng đã sớm đói bụng rồi.
Còn chưa kịp ăn được mấy miếng, đôi mắt của Lý Ngũ Nha chợt híp lại.
Trong lúc tinh thần lực của nàng đang thăm dò xung quanh, trong căn phòng của tiểu nhị, một nam nhân cường tráng sắc mặt trắng bệch cầm một cục gạch đánh gục Lý Nhị Ngưu vừa tỉnh lại, sau đó lột áo của Lý Nhị Ngưu chuẩn bị thay.
Thấy vậy, Lý Ngũ Nha "xoạt" một cái đứng lên, cầm cây kiếm của Hô Diên Hạ lên, ném bánh bao khô cho Lý Thất Lang, nhanh chóng chạy ra khỏi nhà bếp.
Cũng không biết nam nhân cường tráng kia đã thoát khỏi sự kiểm soát của kỵ binh bằng cách nào, nàng cũng không muốn xen vào việc của người khác, nhưng, đồng bọn của gã ta đã bị nàng và tam ca hạ độc đánh chết.
Người Bắc Yến thù dai, nếu như tên này chạy thoát, ngộ nhỡ sau này lại quay về trả thù bọn họ thì sao?
Nhất định không thể để cho người kia sống sót rời khỏi!
Xuyên qua tinh thần lực, Lý Ngũ Nha có thể nhìn rõ người kia cũng trúng độc, nhưng có thể là bởi vì gã ta uống khá ít nước, trúng độc cũng nhẹ, chỉ là chân tay hơi phù lên.
Lý Ngũ Nha đi tới bên ngoài phòng của tiểu nhị, không xông thẳng vào, cho dù người kia trúng độc, nhưng gã ta biết võ công, đối đầu thẳng, chắc chắn là một mầm đậu nhỏ mới năm tuổi như nàng không phải là đối thủ của gã ta.
"Khụ khụ..."
Đầu tiên, Lý Ngũ Nha nén giọng ho khan hai tiếng, sau đó cố ý tăng thêm sự ma sát giữa chân và mặt đất.
Quả nhiên, người trong phòng bị giật mình, cho là kỵ binh tới lục soát, vội vàng lách người trốn vào tủ quần áo.
Lúc này, Lý Ngũ Nha nhanh chóng xông vào, chạy thẳng tới tủ quần áo, giơ kiếm lên, đâm vào tủ quần áo một cách vô cùng chính xác.
Để tiện cho việc theo dõi, nam nhân cường tráng kia đã núp ở sau khe hở của tủ quần áo.
"Hự..."
Âm thanh của cây kiếm sắc bén đâm vào cơ thể vang lên.
Nam nhân cường tráng kia đã trúng độc, bản lãnh ban đầu chỉ có thể sử dụng một hai phần, nhưng chỉ với sức lực như vậy, sau khi gã ta trúng kiếm, vẫn là một chưởng đập bể tủ quần áo.
Lý Ngũ Nha bị mảnh vụn đập trúng, té bay ra ngoài, đồng thời, cũng rút kiếm ra khỏi người của nam nhân cường tráng.
"Phụt..."
Máu tươi bay ra, máu bắn tung tóe lên người của Lý Ngũ Nha.
Lồng ngực của nam nhân cường tráng liên tục trào ra máu, vô cùng oán giận nhìn chằm chằm vào Lý Ngũ Nha té trên đất: "Ngươi đáng chết!" Nói rồi, gã ta lập tức muốn đánh về phía Lý Ngũ Nha.
Trong khoảnh khắc gã ta bước tới, Lý Ngũ Nha nắm đất trên mặt đất, ném vào mắt của gã ta.
Nhân lúc gã ta giơ tay lên che mắt, Lý Ngũ Nha lăn người vùng lên, giơ kiếm, lại đâm ra.
"Hự..."
"Bịch!"
Âm thanh kiếm đâm vào người và âm thanh gạch đập vào đầu vang lên cùng lúc.
Ngay sau đó, ''ầm'' một tiếng, nam nhân cường tráng ngã xuống đất!
"Ngũ Nha!"
Lý Tam Lang vội vàng chạy tới nhìn thấy trên người Lý Ngũ Nha đều là máu, sợ hết hồn, nhanh chóng kéo người qua, kiểm tra một lần, sau khi chắc chắn nàng không bị thương mới ôm người vào lòng, vỗ lưng nàng an ủi nói: "Đừng sợ đừng sợ, ca ca tới rồi!"