Hô Diên Hạ hối hận không thôi, nếu sớm biết như vậy, ngay tại lúc gặp nha đầu đó ở phòng bếp, gã nên một đao giết quách nàng cho rồi.
Đúng là đi đêm ắt có ngày gặp ma mà!
Hô Diên Hạ cười thê lương, một cao thủ Bắc Yến bát phẩm như gã, vậy mà lại thua trong tay một nha đầu cỏn con, nếu chuyện này truyền ra ngoài, liệt tổ liệt tông nhà Hô Diên nhất định sẽ không bỏ qua cho gã.
“Phế vật, cả tên lúc trước cũng không bằng, tốt xấu gì hắn ta cũng tránh được vài công kích của ta.”
Lý Ngũ Nha không dám tới gần Hô Diên Hạ, ai biết gã có còn đòn sát thủ nào hay không? Nàng đứng cách xa gã tầm sáu bảy mét, vừa mắng vừa dùng đá tảng nện vào người gã.
Vốn dĩ Hô Diên Hạ đã cam chịu số phận mà nhắm mắt lại, nhưng vừa nghe được câu này, gã mở choàng mắt gắng gượng hơi thở cuối cùng, nghiêm nghị hỏi: “Ý ngươi là gì, người lúc trước đó là ai?”
Lý Ngũ Nha tốt bụng giải thích cho gã: “Chính là tên tay sai mà ngươi phái đi đưa mật tín chứ ai.”
“Phụt…”
Hô Diên Hạ phun ra một búng máu: “Ngươi…ngươi…hắn ta thế nào rồi?”
Lý Ngũ Nha trả lời rất dứt khoát: “Chết rồi, ngươi nhanh xuống đoàn tụ với hắn ta đi, đừng nói nhảm nữa, giữa chúng ta chẳng có gì hay mà nói, ta ném đá cũng rất mệt đó.”
Hô Diên Hạ bị nghẹn một hơi nuốt không xuống, hai mắt gã trống rỗng nhìn lên trần nhà đen kịt trong lối đi ngầm, ánh sáng trong mắt dần dần tàn lụi.
Gã vốn tưởng rằng, dù cho bọn gã chết hết thì chỉ cần bản đồ phân bố quân sự của Đại Sở được đưa tới đại doanh Bắc Yến, thì cũng xem như bọn gã chết có ý nghĩa.
Thế nhưng… vì sao ngay cả nguyện vọng cũng tan thành mây khói?
...
"Ngũ Nha!"
Lý Ngũ Nha vừa lấy túi tiền trên người của Hô Diên Hạ xuống, đã nghe thấy âm thanh của Lý Tam Lang vang lên từ phía sau, vừa quay đầu, lập tức nhìn thấy Lý Tam Lang cầm mồi lửa trên tay bước nhanh về phía nàng.
Rất nhanh, đã đi tới bên cạnh Lý Ngũ Nha, y liếc mắt nhìn Hô Diên Hạ đã tắt thở, nằm ở trên đất, mặt đầy máu, mí mắt giật giật.
Tiểu muội đã đâm chết nam nhân cường tráng này bằng khuôn mặt vô cảm...
Tiểu muội đã hạ độc một cách rất bình tĩnh...
Lý Tam Lang nuốt nước miếng, tại sao trước kia lại không nhận ra, tiểu muội... lợi hại như vậy!
"Ca, sao huynh lại tới đây?"
Lý Ngũ Nha hỏi, kéo suy nghĩ của Lý Tam Lang quay về.
"Huynh thấy muội đuổi theo người này chạy vào phòng dịch thừa, cứ mãi không đi ra, lo muội sẽ xảy ra chuyện, cho nên tìm tới.''
"Ca, huynh nhìn đi!''
Lý Ngũ Nha cười híp mắt giơ túi tiền lên: "Trong này có rất nhiều bạc vụn, chúng ta có tiền rồi!" Nàng suy nghĩ một chút, chắc là có khoảng mười lượng.
Xuyên đến nhà của Lý gia năm năm rồi, tiền tiết kiệm của bọn họ chưa từng vượt qua một trăm đồng.
Một lượng bạc có thể đổi thành một ngàn đồng tiền, mười lượng bạc chính là một vạn đồng tiền, cuối cùng cũng có thể cải thiện cuộc sống rồi!
"Đúng rồi, chỗ của Thất Lang còn có một túi tiền."
Lý Tam Lang vội vàng hỏi: "Tại sao Thất Lang lại có?"
Lý Ngũ Nha: "Lúc nãy khi muội và Thất Lang vừa trốn vào đường hầm, có một người cũng đi vào, sau đó muội đã dùng đá đập chết gã.''
Nhìn thấy Lý Ngũ Nha nói chuyện bằng giọng điệu hời hợt như vậy, mí mắt của Lý Tam Lang lại bắt đầu giật giật, vội vàng kéo Lý Ngũ Nha: "Đi, đưa ca ca đi nhìn một chút.''
Lý Ngũ Nha nhìn sắc mặt của Lý Tam Lang, lắc đầu nói: "Rất xa, ca ca, huynh bị thương rồi, phải mau quay về nhà nghỉ ngơi.''