Lý Ngũ Nha cười xoa xoa đầu Lý Thất Lang, vừa định nói gì đó thì sắc mặt lại đột nhiên biến đổi.
Không phải tam ca và nương đã rút quân về đồn rồi ư?
Y đến trạm dịch từ bao giờ vậy?
Lý Ngũ Nha “nhìn” trạm dịch trong đại đường, Lý Tam Lang bị một nam tử cường tráng đẩy xuống đất mà cảm thấy máu trong người đều sắp đông lại.
Năm năm sau khi xuyên không, tuy điều kiện sống thiếu thốn nhưng phụ mẫu huynh tỷ đều vô cùng yêu thương nàng, nàng đã coi họ như người nhà từ lâu.
Giờ phút này nhìn thấy thân huynh bị ức hiếp, trái tim Lý Ngũ Nha như bị thứ gì đó đâm mạnh vào.
“Thất Lang, đệ tiếp tục trốn ở chỗ này, tỷ rời đi một chút rồi sẽ về nhanh thôi.
Lý Thất Lang âu yếm cầm bạc vụn không muốn rời tay, hai mắt sáng lên. Ngũ tỷ rời đi một lát đã mang bạc về, chẳng lẽ…
“Ngũ tỷ, tỷ lại định đi nhặt bạc sao? Vậy tỷ nhớ nhặt nhiều chút nha!"
Lý Ngũ Nha: "..." Nàng vỗ vỗ đầu Lý Thất Lang, dặn dò cậu bé phải cất giấu bạc và trốn cho kỹ, sau đó bước nhanh rời đi.
…
Đi tới cửa ngầm, Lý Ngũ Nha không đi ra ngoài ngay lập tức mà suy nghĩ mình phải làm sao để cứu được Lý Tam Lang.
Đúng lúc này, Lý Tam Lang bị một tên nam tử cường tráng xô đẩy ra khỏi đại sảnh, đi thẳng về hướng phòng bếp bên này.
Thấy vậy, hai mắt Lý Ngũ Nha sáng ngời, không lề mề nữa bèn nhanh chóng bật công tắc, đi ra khỏi đường hầm. Nàng cầm thanh kiếm vừa mới lấy được lên, trốn vào cửa sau nhà bếp.
"Tiểu tử thối, nhanh lên cho ta!”
Tên nam tử cường tráng vung roi lên lưng Lý Tam Lang, trong nháy mắt, trên lưng Lý Tam Lang đã hiện ra một vết máu.
Lý Ngũ Nha trốn ở cửa yên lặng 'quan sát', nàng nắm chặt trường đao trong tay, vẻ mặt căng thẳng, ánh mắt lạnh nhạt như thể thợ săn thủ thế chờ đợi.
“Rầm!”
Lý Tam Lang bị đẩy mạnh phòng bếp, bị đá văng xuống đất, lập tức ngã nhoài ra. Y vừa định chống tay đứng lên nhưng khóe mắt lại đảo qua Lý Ngũ Nha trốn sau cửa, hai mắt tức khắc trợn trừng lên.
“Lão tử đói lắm rồi, mau chuẩn bị đồ ăn cho ta.”
Tên nam tử cường tráng theo sau y đi vào bếp, thấy Lý Tam Lang quỳ rạp trên mặt đất không nhúc nhích bèn giơ roi trong tay lên.
Một giây ngay trước khi roi quất xuống, một thanh trường đao vừa nhanh vừa tàn nhẫn đâm “Phập” một cái qua ngực sau của hắn ta.
Tên nam tử cường tráng nhìn mũi đao chui ra từ trong ngực, vẫn chưa hoàn hồn lại.
“Tách!”
“Tách!”
Máu tươi theo mũi đao nhỏ xuống đất, có lẽ tên nam tử cường tráng nghe thấy âm thanh mới hiểu ra vừa có chuyện gì, gương mặt hắn ta lập tức vừa sợ hãi vừa tức giận.
Hắn ta vừa định xoay người lại nhìn kẻ vừa tấn công mình thì Lý Tam Lang đang nằm rạp dưới đất đột nhiên nhảy chồm lên, chộp lấy giẻ lau bếp đánh về phía gã nam tử cường tráng cho hắn ta ngã úp xuống đất. Y lập tức dùng khăn lau bịt chặt miệng mũi hắn ta.
"Ưm ưm..."
Ý chí sống của gã đàn ông cao to cực kỳ dai dẳng, gã ta một bên ra sức hất bàn tay đang bịt miệng mũi mình của Lý Tam Lang ra, một bên liều mạng giãy giụa.
Lý Ngũ Nha thấy vậy, mặt không chút biểu tình bước lên thọc thêm cho gã ta một đao.
Lập tức, sức lực giãy giụa của gã ta yếu dần đi.
Lý Tam Lang dùng hết sức bụm chặt lấy miệng mũi của gã cao to, không cho gã ta phát ra tiếng động, chưa đầy một lúc, y trông thấy hai tay gã ta vô lực rũ xuống, cơ thể cũng ngừng cử động.
Lúc này, y thoáng buông lỏng một tay ra, thử kiểm tra động mạch cổ của gã ta, sau khi xác định người thật sự đã chết, y mới thở hổn hển không còn chút sức lực mà trượt xuống khỏi thi thể gã cao to.