Tần Hằng nghe xong, không đáp mà hỏi Phó Hành Vân: "Sao cậu không trả lời câu hỏi của tôi?"
Phó Hành Vân nhìn y, nhàn nhạt mở miệng, "Cậu không biết thì sẽ tốt hơn."
Nói rồi cất bước đi về phía trước, Tần Hằng bị gợi lên sự tò mò, "Sao cậu không sợ cậu ấy chạy mất, cậu nói tôi nghe xem nào."
Tần Hằng: "Nói cách làm cho tôi là được."
Ai ngờ Phó Hành Vân vẫn đi về phía trước, không thèm nhìn y lấy một cái.
Tần Hằng nhất thời cảm thấy khó chịu, giơ tay túm lấy vai Phó Hành Vân, "Còn là anh em không thế?"
Mặt Phó Hành Vân rất nghiêm túc, "Vì xem cậu là anh em nên mới không nói với cậu đó."
Hay lắm, càng muốn biết hơn rồi.
Thậm chí còn có chút bức thiết, vì y đang rất cần những biện pháp này.
Tần Hằng vỗ vỗ vai anh, "Không sao, cậu nói đi, sóng to gió lớn gì mà tôi chưa từng trải qua chứ, còn chưa chắc có thể đả kích tôi đươc nữa là."
Phó Hành Vân lập tức cạn lời.
Tần Hằng: "Nói đi."
Phó Hành Vân hít sâu một hơi, "Né hết những cách mà trước đây cậu đã từng dùng."
Tần Hằng:...
Khá lắm, dám lấy tôi làm vật tham chiếu.
"Cậu mỉa mai tôi?"
Tần Hằng giơ tay chỉ vào anh.
Phó Hành Vân gạt tay của đối phương xuống, sắc mặt bình thản, "Coi cậu là anh em nên mới nói với cậu đó."
"....." Tần Hằng: "Cậu đừng coi tôi là anh em nữa."
Phó Hành Vân:?
Vẻ mặt Tần Hằng trông như đời không còn gì luyến tiếc, "Cậu coi tôi là một con người cái đã."
Phó Hành Vân: "...."
- _-
Chuyện đầu tiên Lâm Quỳnh làm khi đến khách sạn là vùi đầu ngủ, dù sao thì tối nay đoàn phim cũng có tiệc, không biết sẽ ăn đến mấy giờ, cứ ngủ bù trước cho chắc.
Vương Trình nhìn Lâm Quỳnh nằm phơi cá khô trên giường, cũng không thèm quản, dù sao cũng quen rồi.
Khi Vương Trình rời khỏi phòng, Lâm Quỳnh rì rầm một tiếng, "Đến giờ thì gọi tôi."
Vương Trình thấy cậu hôm nay bị lão biến thái kia ức hiếp, tính tình cũng dịu lại không ít, "OK."
Lâm Quỳnh nhìn hắn một cái, hiểu ý, "Người tốt sẽ một đời bình an."
"...."
Giấc này Lâm Quỳnh ngủ không được ngon, mơ một giấc mơ, trong mơ, Phó Hành Vân phát hiện ra cậu kết hôn với anh chỉ vì tiền, nói nếu như cậu li hôn thì phải ra đi với hai bàn tay trắng.
Vương Trình thấy gần đến giờ rồi liền đi gọi cậu, vừa nhìn qua thì thấy người vốn dĩ đang ngủ no say đột nhiên ngồi bật dậy trên giường.
Vương Trình bị dọa giật cả mình, nhưng cứ tưởng đối phương mộng du nên vẫn không dám đánh thức.
Lâm Quỳnh tỉnh lại từ trong giấc mộng, ngồi ngây ngốc trên giường.
Phó Hành Vân bắt cậu ra đi với hai bàn tay trắng!
Hai bàn tay trắng nghĩa là không lấy được đồng nào!
Sau đó Vương Trình liền nhìn thấy Lâm Quỳnh giơ tay lên tự vỗ mặt mình, "Không sao đâu Lâm Quỳnh, không sao đâu mà."
Vừa vỗ vừa tự an ủi chính mình: "Mơ sẽ trái với hiện thực mà."
Li hôn xong cậu nhất định sẽ lấy được một khoản lớn.
Sau đó Lâm Quỳnh nhìn thấy Vương Trình đứng đó không lên tiếng, "Sao anh lại đứng bất động ở đó vậy?"
Vương Trình nói thẳng: "Lúc nãy cậu dọa tôi giật cả mình, còn tưởng là cậu mộng du chứ."
Buổi tối, Lâm Quỳnh đến buổi tiệc của đoàn phim, vì để giấu đi dấu hôn trên cổ mà cố ý mặc áo cao cổ.
Người được lợi nhất từ bộ phim này, ngoài vai chính ra thì chính là Lâm Quỳnh, việc cậu nổi bùng lên, không một ai ngờ tới.
Đạo diễn nhìn thấy Lâm Quỳnh liền kêu cậu lại, nói ra những lời từ tận tâm can.
Lâm Quỳnh cũng uống không ít, hơi quá chén rồi, muốn đi rửa mặt.
Vương Trình thấy Lâm Quỳnh định đi, "Đi đâu?"
Mặt Lâm Quỳnh đỏ ửng, "Nhà vệ sinh."
"Cần tôi đi cùng không?"
Lâm Quỳnh nấc cục, xua tay, "Không cần, tôi.... Tôi tự đi được."
Vương Trình thấy cậu quá chén rồi, "Tôi đi cùng cậu."
Lâm Quỳnh ấn hắn ngồi lại ghế, "Tự tôi đi là được rồi, tôi không say đến mức đi không vững đâu."
Nói rồi nhân lúc người ta không đề phòng mà nhanh chóng nhấc chân, chuồn ra khỏi phòng theo hình rắn trườn.
Vương Trình: "...."
Lâm Quỳnh mù đường, lòng vòng nửa ngày cũng không tìm thấy nhà vệ sinh.
Trùng hợp lúc này có một người đi ra từ khúc cua hành lang, mặc đồ phục vụ, Lâm Quỳnh bước đến mở miệng hỏi: "Cho hỏi, anh có biết nhà vệ sinh ở đâu không?"
Lý Lâm thấy người trước mặt quen quen, giơ tay chỉ về một hướng, "Đi thẳng, rẽ phải là tới."
Lâm Quỳnh nhất thời có chút rối não, "Có đường nào không cần đi thẳng không?"
Cậu bây giờ chỉ có thể đi theo hình rắn trườn thôi.
Lý Lâm không ngờ vừa vào ca lại gặp ngay một khách hàng kì lạ như vậy, "Ở đây không còn con đường nào khác đi tới nhà vệ sinh nữa."
Lâm Quỳnh nghe xong gật đầu, "Ồ~"
Lý Lâm vừa định nói một câu "đi thong thả" để tiễn người ta thì Lâm Quỳnh đã giơ tay lên che miệng lại.
Lý Lâm:!!!!
Cậu ta không phải là đang muốn nôn đó chứ.
Sau đó vội đỡ lấy cậu, "Tôi dìu anh đến nhà vệ sinh!"
Lâm Quỳnh giơ tay che miệng ngáp một cái, dùng ánh mắt chân thành nhìn đối phương, "Anh quả là người tốt."
Lý Lâm:....
Lý Lâm nhìn con người kì lạ này, đưa người ta đến cửa nhà vệ sinh rồi rời đi ngay, không muốn gặp thêm phiền phức gì.
Lâm Quỳnh rửa mặt xong vẫn cảm thấy đầu mình ong ong, từ mặt xuống tới cổ đều nóng đến dọa người.
Lúc này, điện thoại trong túi rung lên.
Lâm Quỳnh có chút lơ ngơ thò tay vào túi tìm điện thoại, mắt nhìn chữ mà hoa cả lên, nhất thời cũng không biết là ai, giơ tay bấm nghe máy.
"Xin chào."
Nghe thấy giọng đối phương có chút không đúng, Phó Hành Vân nhíu mày, "Em đang ở ngoài?"
Lâm Quỳnh vẫn nói câu đó, "Xin chào!"
"...." Phó Hành Vân: "Xin chào."
Nói rồi tiếp tục lặp lại câu hỏi trước đó, "Em đang ở ngoài?"
Lâm Quỳnh dựa người vào bồn rửa tay, khó chịu vò vò đầu, hữu khí vô lực rì rầm một tiếng, "Đầu em đau quá."
Giọng đối phương vô cùng mềm mại, ngữ khí của anh cũng nhẹ lại không ít, "Sao vậy?"
Lâm Quỳnh nói thẳng, "Uống say rồi."
Phó Hành Vân có chút lo lắng, "Bây giờ không có ai ở cạnh em sao?"
Lâm Quỳnh nhìn người qua đường giáp mới vào nhà vệ sinh, "Có."
Phó Hành Vân thở phào, "Có buồn nôn không, đi nôn đi sẽ thấy ổn hơn."
Lâm Quỳnh nghe xong, lập tức phản đối, "Không được."
Sau đó thấp thỏm, lí nhí nói: "Đạo diễn nói rồi, rượu vang được ủ nhiều năm, một ngụm cả ngàn tệ đó."
Lâm Quỳnh chép miệng hai cái, "Cũng ngon lắm đó."
Không cần nghĩ cũng biết, nếu không ngon thì cậu cũng sẽ không uống nhiều như vậy.
Phó Hành Vân nghe xong liền thấy đau đầu, biết đối phương yêu tiền, nhưng không ngờ lại coi trọng tiền đến mức như vậy.
Sau đó nhấc tay lên chuyển khoản cho đối phương.
"Ay ya!"
Phó Hành Vân: "Sao vậy?"
Lâm Quỳnh có chút bất ngờ, "Có người chuyển khoản cho em này!"
Con số không nhỏ, một trăm ngàn tệ.
Lâm Quỳnh sau khi nhìn thấy tiền liền tỉnh táo đôi chút, bấm vào tin nhắn báo chuyển khoản, xem xem là thần tài phương nào.
Phó Hành Vân nghe ra được sự vui vẻ trong giọng cậu, "Thích không?"
"Thích."
Lâm Quỳnh cười khẽ, giống như kẹo bông vậy, Phó Hành Vân nghe vào tai, cũng bất giác cười theo.
Phó Hành Vân hỏi lại lần nữa, "Thích không?"
Mắt Lâm Quỳnh cong cong, "Thích."
"Thích nhiều không?"
"Thích nhất!"
Phó Hành Vân nghe xong lại dùng điện thoại chuyển khoản tiếp, lần này nhiều hơn một số 0.
Quả nhiên giọng nói vừa kinh ngạc, vừa xen lẫn vui mừng của đối phương truyền qua điện thoại, "Em lại có tiền rồi."
"Ai gửi đó?"
Lâm Quỳnh không chút nghĩ ngợi, "Lão baby của em."
Phó Hành Vân nghe thấy xưng hô này, lập tức ngây người, "Cái gì?"
Lâm Quỳnh lặp lại lần nữa, "Lão baby của em."
"Em luôn lén gọi tôi như vậy?"
Lâm Quỳnh vui vẻ nhìn lịch sử chuyển khoản, "Không phải anh, là lão baby của em."
Được lắm, gọi điện thoại lâu vậy rồi mà vẫn chưa biết anh là ai, xem ra uống không ít đâu.
Nhưng đối phương thích gọi như vậy thì cứ để cậu gọi.
"Em thích Phó Hành Vân cho em tiền?"
"Thích."
Thích tiền của anh ấy, làm tròn lên là bằng thích anh ấy.
Lâm Quỳnh trực tiếp nói: "Tiền này em phải tích lũy lại."
Phó Hành Vân: "Tại sao?"
Nói rồi lại nhấc tay lên định chuyển khoản tiếp cho đối phương.
Lâm Quỳnh: "Giữ lại để li hôn xong thì tiêu."
"...."
Phó Hành Vân lặng lẽ nhấc ngón tay đang nhập mật khẩu lên.
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng của Vương Trình, "Lâm Quỳnh!"
"Lâm Quỳnh, cậu có trong đó không?"
Lâm Quỳnh nghe thấy, chậm chạp trả lời: "Có!"
Vương Trình đẩy cửa đi vào nhà vệ sinh liền thấy Lâm Quỳnh đang gọi điện thoại.
Tò mò hỏi, "Ai vậy?"
Lâm Quỳnh trực tiếp phớt lờ câu hỏi của hắn, "Lão baby gửi tiền cho tôi á."
Vương Trình kinh ngạc, "Phí chia tay?"
Lâm Quỳnh mở miệng, "Hình như không phải."
"Cậu nhận rồi?"
Lâm Quỳnh gật gật đầu.
Ai ngờ sắc mặt Vương Trình liền trở nên khó coi.
Lâm Quỳnh đầu óc mơ hồ nhìn đối phương, "Sao vậy, không thể nhận hả?"
Vương Trình mở miệng, "Ăn người ngắn miệng, lấy kẻ tay mềm."
(Tương tự câu "ăn cám trả vàng", ý là nhận tiền của người ta rồi thì phải trả lại cái gì đó, không ai cho không ai cái gì.)
Hơi men xộc lên não Lâm Quỳnh, nghe đối phương nói xong liền giật mình, "Anh muốn ăn miệng tôi?!"
Vương Trình: "...."
Hắn không biết tại sao đối phương lại nghe thành như vậy, vừa định mở miệng giải thích liền nghe đối phương nói tiếp: "Này không được đâu, tiền này không thể nhận."
Phó Hành Vân ở đầu dây bên kia nghe được một cách rõ ràng, nhíu mày.
Lâm Quỳnh bắt đầu giơ điện thoại lên quẹt quẹt, "Có chuyển lại được không vậy?"
Vương Trình nhìn cậu, nói: "Cậu làm trước đi, tôi ra ngoài đợi cậu."
Nói rồi đẩy cửa đi ra ngoài.
Phó Hành Vân không nhịn được nữa, lên tiếng: "Sao em không muốn Phó Hành Vân hôn em?"
Lâm Quỳnh buột miệng nói: "Không thích."
Anh hít sâu một hơi, "Tại sao?"
Lâm Quỳnh nghe xong, hết nhìn trái lại nhìn phải, giống như ăn trộm vậy, "Nếu em nói với anh, anh không được nói cho người khác nghe đâu đấy."
"Được."
"Anh thề đi."
Phó Hành Vân lặp lại theo cậu, "Tôi thề."
Lâm Quỳnh mở miệng thì thầm: "Nếu anh nói ra, anh sẽ biến thành ếch xanh."
Phó Hành Vân nghe mà có chút khó hiểu, "Ếch xanh là cái gì?'
Lâm Quỳnh trực tiếp đáp lời, "Cô độc cô độc, ộp ộp....."
(Tiếng kêu của ếch bên Trung là cô quả, cô quả, nghĩa là cô độc)
"...."
"Nếu như tôi nói ra, tôi sẽ biến thành ếch xanh."
Thấy anh thề rồi Lâm Quỳnh mới nói: "Anh ấy hôn em, em thấy không thoải mái."
Tay anh lập tức cứng đờ.
"Không thoải mái?"
Lâm Quỳnh gật đầu: "Em không muốn hôn môi với anh ấy nữa."
Đây quả là một đả kích nặng nề đối với Phó Hành Vân.
Kĩ thuật hôn bị chê bai, không còn mặt mũi gặp ai.
Phó Hành Vân nhất thời không bước ra được khỏi sự đả kích vừa rồi, Phó Hành Vân là ai cơ chứ, từ nhỏ đến lớn có chuyện gì mà anh làm không giỏi.
Nhưng thật không ngờ lại bị đối phương chê bai phương diện này.
Anh nghiêm khắc với chính mình hơn bất cứ ai, nhưng phương diện này không thể nào tiến bộ chỉ với sự cố gắng của một mình anh.
Sau khi trầm ngâm nửa ngày anh mới lên tiếng: "Hắn làm em đau?"
Lâm Quỳnh ngập ngừng một chút, "Cái đó thì không có."
Nói rồi giơ tay vỗ về trái tim mình, "Khi anh ấy hôn, tim em đập nhanh lắm, nhanh đến khó chịu."
"Em không để anh ấy hôn nữa đâu, lỡ đâu bị bệnh tim mất thì phải làm sao?"