Phó Cảnh Lâm nhìn cơm chiên vàng óng trong tay, nhất thời thấy nặng tựa ngàn cân.
Lâm Quỳnh nghiêng đầu qua nhìn, "Cậu còn có sở thích này?"
"Ừm."
Một âm thanh vừa đục vừa trầm, Phó Cảnh Lâm gồng mình, "Đứng ăn tốt cho tiêu hóa."
Đột nhiên khó nói nên lời, nếu biết trước đến đây phải ăn cơm thừa, còn phải chịu phạt đứng thì đã không cãi nhau với mẹ rồi.
Lâm Quỳnh khuyên nhủ, "Cậu ngồi xuống ăn đi, đứng vậy thấy không thoải mái."
Phó Cảnh Lâm đầy cảm kích nhưng cậu mình chưa cho thì không dám ngồi, híp mắt nhìn qua Phó Hành Vân.
Phó Hành Vân nhìn cậu nhóc một cái, "Nhìn gì?"
Phó Cảnh Lâm vội lắc đầu, "Không, không có gì."
"Bảo con ngồi thì ngồi đi."
Phó Cảnh Lâm nghe xong mới cởi balo ngồi xuống, sau đó đặt đĩa lên bàn trà, thân hình cao to ngồi co lại trên ghế đẩu, nhóp nhép ăn cơm.
Lâm Quỳnh nhìn dáng vẻ ăn như hùm như sói của cậu nhóc, "Cậu bao lâu chưa ăn cơm rồi?"
Phó Cảnh Lâm cúi đầu và cơm vào miệng, giơ ba nhón tay thon dài lên.
Lâm Quỳnh có chút bất ngờ, "Ba ngày?"
Phó Cảnh Lâm uống một ngụm nước cho xuống cơm, "Ba tiếng."
"...."
Sau đó lại như gió cuốn mây bay, chưa tới vài phút đã ăn xong một đĩa cơm chiên trứng, Phó Cảnh Lâm giống như dân tị nạn, nhìn về phía Lâm Quỳnh, "Còn không?"
Lâm Quỳnh gật đầu, "Trong nồi trong bếp á."
Lần này Phó Cảnh Lâm đã rút ra bài học, không nói gì mà đưa đĩa ra trước mặt cậu.
Ý đồ rất rõ ràng.
Cho thêm chút đi.
Giọng nói lạnh lùng của anh lại vang lên, "Tự con không có tay hả?"
Phó Cảnh Lâm:....
Cuối cùng Phó Cành Lâm sợ phải chạy đi chạy lại, trực tiếp bưng nguyên nồi cơm chiên còn lại ra luôn.
Nhìn đỉnh núi Everst trong chén cậu nhóc, Lâm Quỳnh mở miệng, "Sức ăn của cậu luôn như vậy hả?"
Phó Cảnh Lâm nghiêm túc gật đầu, lí nhí nói, "Mặc dù có tập thể dục nhưng lúc nào cũng ăn nhiều hết á, lúc nhỏ cũng vậy, không biết sao nữa."
"Còn sao nữa chứ."
Lâm Quỳnh quay qua nhìn Phó Hành Vân, "Di truyền đó."
Phó Hành Vân:......
Đợi cậu nhóc ăn xong rồi Phó Hành Vân mới nhìn qua, "Lần này lại sao nữa?"
"Mẹ không hiểu con!"
Phó Cảnh Lâm giống như sư tử rống, mặt đầy phẫn nộ, "Mẹ toàn ép con làm những chuyện con không thích, không hiểu con, cậu nói xem, tại sao vậy chứ?!"
Lâm Quỳnh đứng kế bên, lẳng lặng mở miệng, "Cậu không có lý do nào khác nữa hả?"
"...."
Vì muốn giải cứu thế giới mà bắt đầu kiếp sống lang thang, sau đó bị người ta xem là đồ ngốc, xem là máy rút tiền nên lại bỏ nhà ra đi.
(Có đoạn nói là bé Lâm muốn làm siêu nhân giải cứu thế giới nên bỏ nhà đi làm anh hùng)
Phó Cảnh Lâm mở miệng biện giải, "Chỉ là không thích mẹ ép con làm những chuyện con không thích."
Phó Hành Vân: "Ví dụ?"
"Tan học phải đi học thêm."
Phó Cảnh Lâm, "Cảm thấy không cần thiết."
Phó Hành Vân: "Còn còn nửa năm nữa là thi đại học rồi."
Phó Cảnh Lâm nghiêm túc, "Cảm thấy học thêm chỉ lãng phí thời gian."
Yo!
Còn là một thiên tài cơ đấy.
Không ngờ đứa cháu cả họ ngoại trông ngáo như husky mà bên trong lại nhiều tri thức đến vậy.
Lâm Quỳnh vừa ăn nho vừa nhìn cậu nhóc, hỏi: "Cậu định thi Thanh Hoa hay Bắc Đại?"
Phó Cảnh Lâm vừa nghe liền ngượng ngùng gãi đầu, "Vẫn chưa biết, nhưng cả hai đều được."
Lâm Quỳnh im lặng một lúc, sau đó vỗ vai cậu nhóc, "Học vấn không phải là con đường duy nhất."
"...."
Phó Cảnh Lâm móc điện thoại ra xem, phát hiện không hề có cuộc gọi đến của mẹ, "Cũng không phải lúc nào cũng vậy, chỉ mong mẹ có thể giải quyết vấn đề giữa hai chúng tôi."
Lâm Quỳnh lầm bầm, "Vậy cậu chưa từng nghĩ tới việc cậu chính là vấn đề đó sao?"
"...."
Phó Cảnh Lâm nhìn hai người, "Hai người cứ đả kích một sĩ tử như vậy đó hả?!"
Phó Hành Vân: "Con có thể đi rồi."
Phó Cảnh Lâm co lại như lò xo, "Vậy hai người cứ việc đả kích đi."
Vì Phó gia không thuê giúp việc nên phòng ngủ cho khách ở lầu một và lầu hai vẫn luôn không có người quét dọn, không ngủ được, Phó Cảnh Lâm chỉ có thể ngủ sô pha như lần trước.
Cậu nhóc quen rồi, nhắm mắt nằm trên sô pha, Lâm Quỳnh yên tâm cùng Phó Hành Vân quay về lầu ba.
Lâm Quỳnh giúp anh mở cửa phòng, "Không còn sớm nữa, anh nghỉ ngơi đi."
Phó Hành Vân: "Lần trước nó nói với em cái gì, em có thể không cần để tâm."
"Nào có, không để bụng đâu."
Lâm Quỳnh: "Kính già yêu trẻ.'
Phó Hành Vân- già.
Phó Cảnh Lâm- trẻ.
Người một nhà chứ chỉnh tề thế đấy.
Phó Hành Vân đưa mắt nhìn cậu, "Ngủ ngon."
"Khoan hãy ngủ ngon."
Nói rồi chạy về phòng mình rồi lại chạy về phòng anh, trong tay cầm một chai sữa bò, "Trước khi ngủ uống hết cái này đã."
Phó Hành Vân: "...."
"Biết chưa." Cổ tay Lâm Quỳnh khẽ dùng sức, vặn nắp chai ra, đưa cho lão baby yếu đuối của mình, "Uống đi."
Chờ anh cầm lấy chai sữa rồi đẩy anh vào phòng, "Mấy ngày nay khi anh làm vật lý trị liệu, tôi đã đến phòng khám đông y học xoa bóp, hỏi qua bác sĩ, bác sĩ bảo mỗi ngày trước khi ngủ xoa bóp một chút cũng khá tốt."
Nói rồi đỡ anh lên giường, Lâm Quỳnh ngồi bên cạnh anh, không nói nhiều lời, đưa tay bắt đầu xoa bóp.
Chàng thanh niên vô cùng nghiêm túc, đôi tay đặt trên chân anh trông thật nhỏ bé.
"Hành Vân, anh có cảm giác không?"
Lâm Quỳnh nghiêng người xuống, dùng khuỷu tay ấn lên các huyệt vị nhức mỏi, không dám dùng lực quá mạnh.
Phó Hành Vân nhìn cậu, nhất thời ngây người, chàng thanh niên lúc này đang mặc bộ đồ ngủ rộng, khi nghiêng người tựa vào anh, áo theo đó cũng rủ xuống, đưa mắt nhìn qua, có thể nhìn thấy rõ chiếc cổ và bờ ngực trắng trẻo.
Hầu kết anh động đậy, nhưng nhớ ra trong sách vẫn chưa viết đến bước này, liền hít sâu một hơi rồi quay đầu đi.
Lâm Quỳnh thấy sắc mặt của anh không được tốt, cũng không nắm rõ tình trạng của đối phương, "Hành Vân, bây giờ anh có cảm giác không?"
"Hành Vân?"
Phó Hành Vân nhắm mắt lại, "Em cứ làm vậy đi thì sẽ có."
"Vậy sao?!"
Nghe thấy giọng nói đầy phấn khích của đối phương, Phó Hành Vân nhướng mày, chỉ thấy Lâm Quỳnh xắn ống tay áo lên, định thử, "Vậy tôi sẽ xoa bóp thêm cho anh."
Nói rồi không cho anh cơ hội để từ chối, cắm đầu làm việc, lúc thì tựa bên này, lúc thì nghiêng bên kia.
Phó Hành Vân lúc này đang đấu tranh tư tưởng để nhìn đi chỗ khác, nhưng anh mắt lại bất giác mà rơi trên người cậu.
Xoa bóp một hồi, Lâm Quỳnh đã đổ mồ hôi, sau đó ngẩng đầu lên nhìn xem trạng thái của anh thế nào, phát hiện cổ anh đổ một lớp mồ hôi mỏng.
Lâm Quỳnh hơi ngạc nhiên, "Hành Vân, anh cũng nóng hả?"
Nói rồi rút vài tờ khăn giấy ra định lai cho anh.
Phó Hành Vân khàn giọng, "Tự tôi làm được."
Lâm Quỳnh ồ ồ, nhưng mặt lại đầy chờ mong hỏi anh: "Sao rồi, có cảm giác không?"
"Nếu như có cảm giác, sau này mỗi ngày tôi đều xoa bóp cho anh."
Anh nghe vậy thì nuốt một ngụm nước miếng, chậm chạp nói: "Không có."
Lâm Quỳnh nghe vậy thì có chút hụt hẫng, "Vậy sao, vậy thôi học thêm một thời gian nữa rồi lại xoa bóp cho anh."
Nhìn mồ hôi trên cổ anh, "Tôi đẩy anh đi xối qua cho mát."
Nói rồi vén tấm chăn trên eo anh ra.
Phó Hành Vân giơ tay đè lại, "Không cần đâu."
"Không đi hả?"
Phó Hành Vân gạt tay cậu ra, "Tạm thời không cần."
Lâm Quỳnh có chút bất ngờ, thói quen sinh hoạt của Phó Hành Vân ai cũng đều biết, nếu như trên người có mồ hôi thì tuyệt đối không lên giường.
Phó Hành Vân nhìn vào mắt cậu, giọng điệu hơi mất tự nhiên, "Hơi có cảm giác rồi."
Lâm Quỳnh nghe xong mới phản ứng lại, "Vậy hả, vậy anh ở đây thêm một lúc rồi tôi đẩy anh đi."
"Không cần đâu."
Phó Hành Vân mở miệng từ chối, "Em về nghỉ ngơi trước đi, tự tôi làm là được."
"Anh đừng miễn cưỡng như vậy."
"Không có."
Sau khi Lâm Quỳnh rời khỏi phòng, anh mới thở phào rồi đi vào nhà tắm.
Một tiếng đồng hồ sau anh mới lần nữa quay lại giường, lấy cuốn sách ra đọc trước khi ngủ.
10. Khi ở cùng người mình thích, có thể đối xử thật đặc biệt với họ (là đối xử tốt, cái kiểu giật bím tóc để gây chú ý không phải là đối xử đặc biệt, mà là chíp hôi tiểu học), nói ngắn gọn là tiêu chuẩn kép, đối xử cới người ta thật đặc biệt.
Bạn hãy dùng một tiêu chuẩn riêng biệt để khiến người ta cảm thấy rằng...
Bạn! Để tâm đến người ta nhất!
Phó Hành Vân tiến hành xong việc ôn tập hằng ngày, gấp sách lại, lúc này mới tắt đèn đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Quỳnh thức dậy như thường lệ, khi xuống lầu một nấu cơm liền nhìn thấy Phó Cảnh Lâm đang ngủ say sưa trên sô pha.
Lâm Quỳnh nhớ ra hôm qua bác sĩ nói buổi tập hôm nay rất quan trọng đối với việc phục hồi chức năng, xem ra chắc chắn sẽ khó hơn không ít, nên mới cố ý hầm canh gà ác bao tử heo.
Phó Cảnh Lâm vốn chưa tỉnh ngủ, vừa ngửi thấy mùi liền ngồi bật dậy.
Ăn cơm thôi!
Đứng dậy nhìn vào bếp.
"Ây, sáng nay ăn gì vậy?"
....
Lâm Quỳnh cũng không nhìn cậu nhóc, "Cháo và bánh bao."
Phó Cảnh Lâm giơ tay chỉ chỉ, "Kia là cái gì?"
"Canh gà ác."
"Tôi muốn uống."
Lâm Quỳnh nghiêm mặt, "Cái đó là của cậu cả nhà cậu."
Không bao lâu sau Phó Hành Vân cũng từ trên lầu đi xuống.
Nhìn Lâm Quỳnh đang bưng canh từ trong bếp ra, Phó Hành Vân mở miệng, "Chào buổi sáng."
Lâm Quỳnh mỉm cười: "Chào buổi sáng."
Phó Cảnh Lâm cũng giơ tay lên chuẩn bị chào anh.
Ai ngờ anh lại đẩy xe lăn lướt qua cậu nhóc.
Giọng Phó Cảnh Lâm chua lét: "Cậu à, con thì sao?"
Phó Hành Vân liếc qua cậu nhóc, "Con cứ tự nhiên."
"...."
Cẩu độc thân không có nhân quyền sao?!
Sau khi dùng bữa sáng, Lâm Quỳnh định đưa Phó Cảnh Lâm ra khỏi nhà.
Phó Cảnh Lâm có chút bất mãn, "Hôm nay chủ nhật, không cần đi học, muốn ở nhà nằm thôi."
Lâm Quỳnh dứt khoát, kiên quyết, "Không được."
"Tại sao chứ?!"
"Cậu cả nhà cậu có chuyện cần làm, cậu ở nhà sẽ làm phiền anh ấy."
Phó Cảnh Lâm nghe xong mới chịu thỏa hiệp.
Theo cậu ra ngoài rồi mới hỏi: "Chúng ta làm gì bây giờ?"
"Đến phòng khám đông y."
"Đến đó làm gì?"
Lâm Quỳnh thấy đèn đỏ, đạp thắng, "Học xoa bóp."
"Trùng hợp là dạo này dạ dày không được thoải mái, có thể đi khám thử xem sao."
Hai người đi thẳng một đường đến phòng khám đông y, Lâm Quỳnh quen thuộc chào hỏi với mọi người, thân là một phụ huynh, nên trước tiên đưa Phó Cảnh Lâm đi khám sẽ tốt hơn.
"Bác sĩ, nó thế nào?"
....
Bác sĩ đẩy mắt kính, "Không có gì, chỉ là tiêu hóa không được tốt."
Phó Cảnh Lâm nghe xong liền nhíu mày, "Bác sĩ, hay là bác khám lại cho cháu đi, cháu cảm thấy hình như vẫn còn bệnh gì đó."
Lâm Quỳnh:....
Không có bệnh gì mà còn không vui?!
Bác sĩ kiên quyết khẳng định: "Chỉ là tiêu hóa không tốt, hết rồi."
Phó Cảnh Lâm: "Nhưng trên baidu nói..."
(baidu là công cụ tìm kiếm, giống google vậy.)
Lâm Quỳnh giơ tay đặt lên trán Phó Cảnh Lâm, "Không có việc gì thì bớt xem baidu lại."
"Tại sao?!"
"Vốn dĩ là căn bệnh chỉ cần một tuần là khỏi,xem xong biến thành căn bệnh chỉ còn sống được một tuần."