Bé gái nhìn ra phía sau, "Chú kia lớn vậy rồi mà còn là baby sao?"
Lâm Quỳnh gật đầu, "Mặc dù chú ấy cả bó tuổi rồi, nhưng chú ẫy mãi mãi là lão baby của anh đó."
Bé gái có chút kinh ngạc, "Vậy tại sao lão baby của anh trông có vẻ không vui thế ạ?"
Lâm Quỳnh suy nghĩ, "Có thể là vì chú ấy không có xô nhỏ và xẻng nhỏ đó."
Hai mắt Lâm Quỳnh nhìn chằm chằm vào cái xô và xẻng nhựa màu vàng của bé gái, có thể nói là cực kì thích thú, "Cái này em lấy từ đâu vậy?"
Bé gái lắc đầu, "Không phải, là dì mua cho em đó."
Hai mắt Lâm Quỳnh sáng rực, "Mua ở đâu vậy?"
"Bên kia kìa."
Bé gái giơ tay chỉ, quả nhiên cách đó không xa nhìn thấy một cửa tiệm nhỏ bán đồ chơi đắp cát.
Lâm Quỳnh vui vẻ đứng dậy, ngay sau đó cảm thấy ống quần như bị ai kéo lại, cúi đầu nhìn một cái, chỉ thấy bé gái đang ngẩng đầu lên nhìn mình, "Anh ơi, anh làm gì thế?"
Bé gái nghe xong có chút khó xử, "Vậy lão baby của anh phải làm sao đây?"
Lâm Quỳnh quay đầu, chỉ thấy anh đang đen mặt ngồi trên bãi cát.
"Anh để baby lại mà không sợ mất sao?"
Lâm Quỳnh nhất thời khổ não, sau đó cúi người xuống, "Vậy em giúp anh trông chùng chú ấy một lúc, được không?"
"Anh mua đồ xong là về ngay."
Bé gái nghe xong giống như nhận được một sứ mệnh thiêng liêng vậy, "Đương nhiên là được."
"Vậy anh có thể hỏi em tên gì không?"
"Em tên Điềm Điềm."
"Vậy nhé Điềm Điềm, anh sẽ về ngay, làm phiền em nhé."
Điềm Điềm gật đầu, thấy cậu cất bước rời đi, cũng dùng đôi chân ngăn của mình chạy về phía Phó Hành Vân.
Sau đó đặt mông ngồi xuống bên anh, ngước khuôn mặt non nớt lên, "Chào chú."
Người đàn ông rủ mắt nhìn cô bé.
Điềm Điềm gần như lập tức run rẩy, lão baby của anh trai thật là hung dữ.
Nhưng cũng không quên sứ mệnh mà anh trai để lại, còn giả vờ mạnh mẽ: "Là anh trai vừa rồi bảo cháu lại đây."
Phó Hành Vân nghe xong mới mở miệng, "Bảo cháu làm gì?"
"Anh trai bảo cháu đến đây trông chừng chú."
Cái xưng xô cách hai thế hệ này khiến anh nhíu mày, "Là cậu ấy bảo cháu gọi ta là chú."
Điềm Điềm lắc đầu: "Không phải."
"Anh trai nói chú là lão baby của anh."
Phó Hành Vân:....
"Cậu ấy đi làm gì vậy?"
"Anh trai đi mua xẻng nhỏ."
Bé gái vừa nói xong không lâu, đã thấy Lâm Quỳnh cầm một cái xô nhỏ màu hồng từ cách đó không xa đi lại.
Điềm Điềm nhìn qua, "Anh trai, xô màu hồng của anh đẹp quá."
Lâm Quỳnh hài lòng gật đầu, sau đó lấy công cụ bằng nhựa bên trong ra, đưa cho Phó Hành Vân một cái, "Tôi chọn riêng cho anh đó, thích không?"
Chỉ thấy trong tay là một cái xẻng màu đen.
Người đàn ông ngước mắt nhìn cậu, chỉ thấy Lâm Quỳnh thẹn thùng cười, "Không cần khách sáo."
"...."
Sau đó cầm một cái xẻng hệt như vậy màu hồng, "Chúng ta dùng đồ đôi đó nha."
Thật ra Lâm Quỳnh cũng muốn mua màu khác, nhưng khi cậu đến sạp hàng đã bán gần hết rồi, gần như chỉ còn sót lại toàn màu hồng, Lâm Quỳnh khó khăn lắm mới tìm được một cái màu đen.
Lâm Quỳnh nhìn anh cầm chiếc muỗng màu đen trong tay, chậm chạp không nhúc nhích, mở miệng nói, "Cầm đi mà, cho anh đào chơi đó."
Phó Hành Vân nhìn vô và xẻng màu hồng trong tay Lâm Quỳnh, "Tại sao màu sắc lại khác cậu?"
Lâm Quỳnh nhìn anh, "Của anh là màu đen."
"Tôi biết, vậy tại sao của cậu lại màu hồng?"
Lâm Quỳnh ôm xô nhỏ, "Vì tôi hợp với nó hơn anh."
Phó Hành Vân:?
"Màu hồng phấn, anh bây giờ mấy tuổi rồi?"
"...."
Thấy anh rõ ràng là đang đen mặt lại, Lâm Quỳnh lại một lần nữa sáp lại, "Tôi đùa thôi, cho dù anh có già bảy, tám chục tuổi tôi vẫn thích, hơn nữa..."