"Lúc nãy con đã nói để con vào đi mà không chịu, giờ bé nhăn nhúm rồi nè."
Phó Cảnh Lâm nhìn em bé trên giường, tự đắc nói. Bé còn chưa mở mắt hết, mặt đỏ hỏn, nhăn nheo hệt như một lão già.
Sau đó tự lấy làm tiếc khi nhan sắc của mình không được kế thừa.
Phó Viện đã quá quen với mấy lời nhảm nhí của con trai mình rồi, mặt lạnh như tiền đứng kế bên nói một câu, "Lúc nhỏ khi con mới sinh ra còn không được bằng Đôn Đôn đâu."
Phó Cảnh Lâm đang khẽ chạm vào bàn tay bé bỏng của Đôn Đôn chợt đờ người, "Vậy lúc nhỏ trông con thế nào?!"
Phó Viện: "Con về nhà tự xem hình đi."
Phó Cảnh Lâm không cam tâm, "Mẹ nói ngay và luôn đi nào."
"Chuyện từ hơn 20 năm trước rồi, sao mẹ nhớ rõ được chứ."
Phó Cảnh Lâm như bị sét đánh, "Vậy là, tình yêu sẽ phai tàn phải không?"
Phó Viện: "....."
Con muốn bỏ nhà ra đi!
Đi lang thang, muốn để mẹ hối hận cả đời này!
Thấy cô không phản ứng gì, Phó Cảnh Lâm lớn giọng nói: "Mẹ không hề....."
Phó Viện giơ tay vỗ con mình một cái, "Bé cái mồm, làm Đôn Đôn giật mình mất giờ, lần đầu gặp nhau, còn không lo để lại ấn tượng tốt với bé."
Phó Cảnh Lâm nghe xong mới chịu ngoan ngoãn.
Sau đó ngó ra ngoài phòng bệnh, tò mò hỏi: "Cậu đâu rồi?"
"Ở với Tiểu Quỳnh rồi."
Phó Cảnh Lâm ồ ồ, tiếp tục cúi đầu nhìn Đôn Đôn.
Lâm Quỳnh xuống khỏi bàn phẫu thuật liền ngồi lên xe lăn, được đẩy đến một phòng bệnh khác để nghỉ ngơi, Phó Hành Vân luôn bên cậu.
Phó Hành Vân nhìn khuôn mặt vẫn còn đang trắng bệch của Lâm Quỳnh, đau lòng, nhẹ nhàng bế cậu lên giường.
"Còn đau không?"
Lâm Quỳnh lắc đầu, thật ra sinh xong là hết đau luôn rồi, bác sĩ nói, các mẹ bầu sinh thường chẳng bao lâu sau là đã xuống giường đi lại được rồi, thậm chí còn có người mới sinh xong là đi được luôn.
Nhưng bây giờ cậu thật sự là không còn chút sức lực nào, mệt đến mức không muốn nói chuyện.
Sau đó đưa mắt nhìn khắp phòng, "Cục Thịt đâu rồi?"
Cậu muốn gặp con trai của mình.
Phó Hành Vân vén tóc cậu, "Sợ làm ồn đến em nên sắp xếp ở phòng kế bên với Cảnh Lâm và chị rồi."
Lâm Quỳnh ngồi thẳng dậy, "Em muốn gặp con."
Phó Hành Vân vội ngăn hành động muốn xuống giường của Lâm Quỳnh, "Em cứ nằm đây đi, anh đi bồng con qua đây."
Lâm Quỳnh vừa nghe bản thân mình không phải làm gì, lập tức quay lại nằm phơi cá khô trên giường.
Phó Hành Vân nhanh chân đi đến phòng kế bên, thấy hai người đang vây lấy bé, bước tới, nhất thời cũng cảm thấy rất mới mẻ và tò mò.
Một bé con nhỏ xíu được bọc trong tã nằm trong chiếc giường bé xíu, một người đàn ông to cao như Phó Hành Vân không biết nên làm thế nào, đây là lần đầu tiên cha con hai người gặp nhau.
Muốn bồng con qua cho Lâm Quỳnh xem, nhưng lại luống cuống tay chân, cuối cùng phải nhờ vào Phó Viện mới miễn cưỡng bồng được con.
Nhưng đợi đến khi bồng được rồi thì Phó Hành Vân lại đứng im tại chỗ.
Phó Viện thấy vậy, hỏi: " Sao còn chưa đi, không phải Tiểu Lâm nói muốn gặp con sao?"
Ôm con trong lòng, dây thần kinh trong đầu Phó Hành Vân lúc này căng như dây đàn, sau đó cứng nhắc quay đầu lại: "Nên bước chân trái trước hay chân phải trước?"
Phó Viện: "....."
Nhà mình chỉ có mình là người duy nhất bình thường thôi sao?
Cuối cùng vẫn là Phó Viện ẵm bé, Phó Hành Vân lúc này mới thở phào.
Lâm Quỳnh thấy con mình đến liền ngồi bật dậy, hai cánh tay dang rộng đón lấy.
Cục Thịt lúc này đang ngủ, ôm vào lòng rồi mà vẫn say sưa, Lâm Quỳnh cúi đầu nhìn thật kĩ, cẩn thận từng chút giơ tay ra chạm vào mặt bé, sau đó nhìn Phó Hành Vân với vẻ mặt đầy kinh ngạc.
"Này là em sinh đó hả?"
Phó Hành Vân ôm lấy cậu từ phía sau, "Em sinh đó."
Phó Hành Vân không chút do dự, "Thích, chỉ cần là em sinh, anh thích hết."
Lâm Quỳnh ngắm nhìn khuôn mặt của Cục Thịt, mím mím môi, dáng vẻ muốn nói lại thôi, sau đó lại nhìn Phó Hành Vân, "Anh cảm thấy Cục Thịt có giống anh không?"
Phó Hành Vân tưởng cậu sợ mình không thích em bé, lập tức nói ngay, "Giống."
Lâm Quỳnh nghe xong quả nhiên liền thở phào.
Phó Hành Vân thấy vậy, môi khẽ cong.
Lâm Quỳnh nói tiếp: "Em biết ngay xấu như vậy không phải vì giống em mà."
Phó Hành Vân:....
Cục Thịt còn đang say ngủ không hề hay biết, mới sinh ra được một ngày đã bị ba mình mạo phạm.
Vì Lâm Quỳnh là đàn ông sinh con, Phó Hành Vân sợ sức khỏe của cậu có vấn đề gì nên bắt cậu phải ở bệnh viện theo dõi hơn nửa tháng mới cho về nhà.
Thời gian này, khuôn mặt nhăn nheo của Cục Thịt đã biến thành một quả bóng nhỏ béo béo trắng trắng rồi.
Một đôi mắt cứ dõi theo Lâm Quỳnh, khi nhìn cậu thì long la long lanh, cười lên lại càng đáng yêu, trong veo, ai cũng không khỏi khen một câu, bé con nhà này xinh ghê.
Mỗi lần Lâm Quỳnh ẵm Cục Thịt đứng ở cửa nhà tiễn anh ra ngoài, Phó Hành Vân đều chỉ mong được chết ở nhà luôn thôi.
Lúc này Cục Thịt đã bảy, tám tháng tuổi rồi, Lâm Quỳnh nắm lấy bàn tay múp míp của con, "Nói tạm biệt cha đi nào."
Cục Thịt nhe ra hai cái răng nhỏ xíu, "Ya u ừm nu......"
Phó Hành Vân nhìn hai ba con rồi ôm cả hai vào lòng, "Tôi sẽ về sớm thôi."
Nói rồi thơm lên mặt Lâm Quỳnh một cái rồi mới quay người ra ngoài.
Tiếng đóng cửa vang lên, bé con vốn đang vui vẻ nằm trong lòng Lâm Quỳnh thấy bóng dáng Phó Hành Vân biến mất, cơ thể ú nu lập tức cứng đờ.
Lâm Quỳnh tò mò nhìn xuống, chỉ thấy bé con há to miệng, "A huhu!!!!"
Lâm Quỳnh:!!!
Cánh tay nhỏ bé của Cục Thịt chỉ về phía cửa, giống như đang bảo cậu quay đầu.
"Ya!"
"Ya ya!"
Mất tiêu rồi!
Mất tiêu rồi!
Lâm Quỳnh bị Cục Thịt chọc cười, "Sao, không nhỡ xa cha hả?"
Vài phút sau, bàn tay múp míp của Cục Thịt túm chặt áo Lâm Quỳnh, vùi mặt vào người Lâm Quỳnh mà nức nở, đang thương vô vàn.
Lâm Quỳnh dỗ dành bé, cố chuyển sự chú ý đi, "Bữa ăn dặm hôm nay chúng ta ăn súp bí đỏ có được không nào?"
Cũng không biết Cục Thịt có nghe hiểu không, nhưng sau khi nghe xong câu này, bé quả nhiên không khóc nữa.
Đôi mắt to trong long lanh, miệng bi bô, "Aba aba......"
Lâm Quỳnh:....
Cái này chắc chắn là không giống cậu!!!!!
Một lòng nhớ thương người ở nhà, sau khi hoàn thành đống công việc như núi, Phó Hành Vân muốn về nhà thật sớm, lúc này mới chưa tới hai giờ chiều.
Trên đường về nhà có đi ngang qua một tiệm hoa, Phó Hành Vân nhìn thấy, bảo tài xế dừng lại.
Phó Hành Vân trời sinh tính cách lạnh lùng, cũng không biết thế nào là lãng mạn, nhưng vừa nhìn thấy những bông hoa rực rỡ lại muốn mua tặng Lâm Quỳnh.
Khi mở cửa, giấu hoa ra sau lưng, cơ thể cao to chắn hết bó hoa kia, cất bước vào nhà mới phát hiện trong nhà yên tĩnh lạ thường, lên lầu ba, vào phòng, phát hiện một lớn một nhỏ nằm trên giường.
Lúc này hai ba con đang ngủ trưa, mặt Lâm Quỳnh đỏ hây hây, Cục Thịt trắng như tuyết nằm trên người Lâm Quỳnh ngủ say sưa.
Vì nóng nên Lâm Quỳnh ở trần nửa thân trên, cơ thể thon thả trắng nõn lộ ra bên ngoài, thân dưới chỉ mặc một chiếc quần đùi.
Phó Hành Vân từ trên cao nhìn xuống, sau đó nhẹ nhàng ẵm bé con mập mạp nhà mình lên.
Cục Thịt mới bị chạm nhẹ đã khẽ mở mắt ra, "Pu pu"
Bàn tay to lớn của Phó Hành Vân nhẹ nhàng vỗ về, thấy bé con trong lòng không tỉnh giấc mới thở phào, sau đó đưa bé về phòng trẻ, khi đi không thì đóng cửa, nếu Cục Thịt tỉnh dậy khóc lên thì bọn họ có thể thấy được.
Khi về đến phòng, Phó Hành Vân giơ tay tháo cavat, gấp gáp đến mức không thèm cởi đồ mà trực tiếp ôm cậu vào lòng.
Đôi bàn tay to lớn mạnh dạn vuốt ve vòng eo Lâm Quỳnh rồi từ từ lướt xuống, đây nào giống người đã từng sinh con chứ.
Khi Lâm Quỳnh tỉnh lại liền thấy anh đang dính chặt lấy mình.
"Đôn Đôn......"
Phó Hành Vân nhỏ giọng ngăn đối phương lại, "Nhỏ tiếng thôi, con ở phòng trẻ, không đóng cửa."
Lâm Quỳnh không ngờ đối phương có thể vô lại như vậy, "Anh...."
Lâm Quỳnh chịu đựng cả một buổi chiều, cuối cùng nằm bò trên giường như con cá mất nước.
Phó Hành Vân yêu thương vén tóc trên má cậu ra sau tai, nghiêng người hôn lên trán cậu, sau đó mặc đại cái quần rồi đứng dậy, cầm theo bó hoa để ngoài cửa đi vào.
Một màu đỏ rực rỡ đập vào mắt, Phó Hành Vân đưa đến trước mặt Lâm Quỳnh, "Tặng em."
Lâm Quỳnh khẽ nhổm người dậy, "Sao lại đột nhiên tặng hoa vậy?"
....
"Khi về thì nhìn thấy, liền muốn mua tặng em."
Rồi rút một bông từ trong đó ra, đặt lên má Lâm Quỳnh, anh si mê nhìn cậu, "Đẹp lắm."
Lâm Quỳnh có chút ngại ngùng, cười ngốc nghếch.
Rõ ràng là có tên ba người, nhưng lúc này bé con lại đang say giấc, hoàn toàn không được nhắc tên.
Khi Cục Thịt được chín tháng tuổi, đã bắt đầu bập bẹ "ba ba", nhưng phát âm ra lại nghe thật ngô nghê.
Tên tuổi của Lâm Quỳnh cũng càng ngày càng nổi tiếng trong giới, gần đây có một hợp đồng quảng cáo cần cậu phải lộ mặt, cậu không thể không đi một chuyến.
Phó Hành Vân ôm Cục Thịt trong lòng, "Đi đi, tôi sẽ ở nhà trông con."
Phó Hành Vân không hề muốn Lâm Quỳnh từ bỏ sự nghiệp vì con.
Lâm Quỳnh nghe xong, cảm động gật đầu.
Nhưng Lâm Quỳnh vừa đi, hai cha con ở nhà đã rối tinh rối mù.
Lâm Quỳnh làm việc xong, liền có hàng tá phóng viên đến phỏng vấn.
"Lâm Quỳnh, gần đây anh rất ít khi xuất hiện, đang bế quan sao?"
"Lâm Quỳnh, cho hỏi gần đây anh có vào đoàn đóng phim mới gì không?"
"Gần đây có nghe nói anh và Phó tiên sinh có con, có phải thật không?"
Lâm Quỳnh gật đầu, "Có, chúng tôi có một đứa con."
Phóng viên giống như đào được tin tức lớn, "Là mang thai hộ sao?"
Lâm Quỳnh nhíu mày, "Tôi không làm chuyện phạm pháp."
"Vậy là nhận nuôi?"
Lâm Quỳnh gãi đầu, "Là tôi tự mình sinh đó."
!!!
Lời này vừa được nói ra liền làm toàn thể mọi người chấn kinh.
Lâm Quỳnh còn chưa rời khỏi hội trường thì đã lên hot search.
"Lâm Quỳnh, có thể chia sẻ nhiều hơn không?"
"Lâm Quỳnh, sắp tới có định hướng gì không?"
"Lâm Quỳnh...."
Đến giờ rồi, Lâm Quỳnh vội vã rời hội trường.
Cổ Vương Trình đổ không ít mồ hôi, "Cậu cũng dám nói ghê nhỉ."
Lâm Quỳnh cười cười: "Bé con nhà tôi ngoại hình xuất sắc, có thể lộ mặt."
Vương Trình: "...."
"Lát nữa có dự tiệc không?"
Lâm Quỳnh lắc đầu, "Không đi đâu, tôi phải về nhà rồi."
Câu này được nói ra thật dạt dào cảm xúc, sống cả hai đời rồi mới có cái gọi là nhà.
Vương Trình nhún vai, "Được thôi."
Khi Lâm Quỳnh về tới nhà, còn chưa xuống xe đã thấy từ xa xa, một lớn một nhỏ đang đứng ở cửa đợi, lúc này hoàng hôn đang dần buông, ánh chiều tà vàng rực chiếu rọi khắp mặt đất.
Phó Hành Vân ẵm Cục Thịt đứng đợi ở cửa, thấy Lâm Quỳnh xuống xe, ánh mắt sáng rỡ.
Cục Thịt phấn kích khua chân múa tay trong lòng anh, giống như muốn vùng vẫy thoát ra vậy.
"Pu!"
"Pu!"
Phó Hành Vân dịu dàng nhìn chằm chằm Lâm Quỳnh, yêu thương chất chứa đầy trong ánh mắt.
Lâm Quỳnh nhanh chân đi đến, một bước, hai bước..... Sau đó là chạy.
Ngày tháng sau này, cậu cuối cùng đã có nơi để trở về.
Tựa như ráng vàng chiều tà, nóng rực làm lòng người say mê.
"Em về rồi đây."
Tác giả có lời muốn nói: Chính văn hoàn rồi nha ~ Còn ngoại truyện nha~
Tạm nghỉ một thời gian, có hứng mới dịch ngoại truyện. Thân.