Lâm Quỳnh ngồi bật dậy ngồi sững người trên giường khám, ngây ra như phỗng nhìn màn hình hiển thị.
Ba phút sau, Lâm Quỳnh thản nhiên nằm xuống, "Ồ, hóa ra là khối u."
Bác sĩ:!!!
Vị bệnh nhân này, xin đừng tự lừa dối bản thân có được không!!!
Sau đó lại một lần nữa chỉ vào cái thứ tròn tròn xám xám: "Em bé."
Lâm Quỳnh nghiêm túc gật đầu, "Khối u."
"Một tháng rồi."
Lâm Quỳnh giả điếc, "Tôi còn sống được một tháng."
"...."
Phiếu kết quả nhanh chóng được in ra, lần này bác sĩ trực tiếp dán tờ kết quả lên mặt đối phương.
Sau đó túm lấy vai đối phương, cố gắng khiến Lâm Quỳnh chấp nhận sự thật, "Là em bé."
Lâm Quỳnh mặt đầy chối bỏ, "Không, là khối u."
Bác sĩ lay lay vai cậu, "Đây là em bé, sao cậu lại không tin vậy?"
Lâm Quỳnh lập tức trở nên điên cuồng, "Như này thì thà mọc khối u, nói không chừng còn lành tính!!!!"
Bác sĩ: "Sao cậu có thể nói như vậy chứ, cậu không sợ đứa bé trong bụng sẽ tổn thương sao?!!!"
Lâm Quỳnh nhìn bác sĩ, khóc không ra nước mắt, "Đàn ông sao có thể mang thai chứ, lẽ nào tôi không phải đàn ông?!!!"
....
Bác sĩ: "Cậu phải tự hỏi chính mình đi chứ!!!"
Lâm Quỳnh cúi đầu nhìn thân dưới của mình.
Bác sĩ:....
Điên rồi, cái thế giới này điên thật rồi!
Lâm Quỳnh nhất thời không thể nào hoàn hồn khi biết tin mình có thai.
Sau đó cúi đầu nhìn lớp gel bôi trên bụng dưới của mình, làn da bụng trắng nõn lúc này hơi nhô lên.
Lâm Quỳnh hoảng hồn, hiện tại có thể nói là vô cùng nhạy cảm, nhất thời lưỡi như xoắn cả lại, "Bác sĩ, tôi.... Bụng tôi sao lại nhô lên vậy chứ!"
Bác sĩ bắt đầu tận tình an ủi, "Vì em bé đó."
Lâm Quỳnh lúc này căn bản là không nghe thấy gì, "Sáng nay tôi còn chưa ăn cơm mà."
"Vì trong bụng cậu có em bé đó!"
Lâm Quỳnh không ngừng lải nhải, "Tôi cũng đi vệ sinh rồi."
Bác sĩ đột nhiên lớn giọng, "Vì trong bụng cậu có em bé đó!!!!"
Ý tá kế bên thấy vậy vội vàng đến giúp bác sĩ bình tĩnh lại, sau đó nhỏ giọng nhắc nhở: "Một tháng vẫn chưa thấy rõ bụng mà."
Bác sĩ nghe xong quay qua nhìn Lâm Quỳnh: "Vậy là cậu béo đó."
"...."
Lâm Quỳnh tiếp tục viện cớ, "Nhưng gần đâu khẩu vị của tôi không tốt, tại sao lại béo chứ?"
....
"Vì em bé đó."
Mắt Lâm Quỳnh lập tức trợn tròn, sự bất an và chấn kinh trong lòng dần lan ra toàn thân.
Sau đó mở miệng nói: "Bác sĩ, bác cứ nói tôi sống được bao lâu nữa đi."
Bác sĩ nhíu mày, "Nói gì vậy chứ, sống lâu trăm tuổi."
Lâm Quỳnh lấy khăn giấy từ tay y tá lau gel trên bụng mình đi, "Không phải bác nói tôi mang thai rồi sao?"
"Đúng vậy, mặc dù sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của cậu, nhưng mà không nhiều, hơn nữa, tình trạng sức khỏe bây giờ của cậu vô cùng tốt, nếu như cậu muốn sinh bé ra thì hoàn toàn không có vấn đề gì."
Lâm Quỳnh nhìn bụng mình, im lặng một lúc rồi nói: "Bác sĩ, tại sao tôi lại mang thai vậy?"
Bác sĩ hiểu sự lo lắng của Lâm Quỳnh, "Mặc dù giới tính chỉ có hai loại, nhưng thể chất mỗi người không giống nhau, từ 50 năm trước đã xuất hiện hiện tượng đàn ông mang thai rồi, trên thế giới cũng không hề hiếm gặp."
"Những trường hợp như cậu là cực hiếm, nhưng không phải là không có, bệnh viện chúng tôi trước đây cũng đã từng tiếp nhận hai ca đàn ông mang thai giống cậu, đều sinh con thuận lợi."
Nói rồi vỗ vỗ vai đối phương, "Cậu không cần phải quá áp lực, trông cậu vẫn còn trẻ tuổi, có thể là lần đầu làm ba, cậu có thể trò chuyện với nửa kia của mình, giữ đứa trẻ này lại cũng là một chuyện tốt mà."
Vừa nói vừa nhìn Lâm Quỳnh, "Nghĩ thoáng ra chút, cậu phải nên tự hào."
"Cái những người đàn ông khác có, cậu đều có, cái những người đàn ông khác không có, cậu cũng có."
Lâm Quỳnh:....
Cảm ơn, tôi đã "bị" an ủi rồi.....
Nói rồi bắt đầu kê đơn cho Lâm Quỳnh, "Theo kiểm tra thì hiện tại cậu và em bé đều rất khỏe mạnh, có thể là vì bình thường cậu cũng chú trọng việc vận động, nên thể chất rất tốt, bây giờ mang thai cũng rất khỏe mạnh."
Lâm Quỳnh vừa nghe liền chột dạ.
Vận động của cậu chỉ có chiến tranh thế giới trên giường thôi.
Sau đó không quên hỏi: "Vậy chẳng phải là không được... Cái đó nữa sao."
Mặc dù cậu nói rất hàm súc, nhưng bác sĩ vẫn nghe hiểu, "Này đương nhiên là không được rồi, mới có một tháng, nếu thật sự muốn thì phải chờ thêm ba tháng nữa."
Nói rồi đưa mắt nhìn Lâm Quỳnh, nói tiếp: "Còn trẻ, nhu cầu cao cũng bình thường, nhưng bây giờ đã có con rồi, tất cả phải ưu tiên vì sức khỏe, chuyện phòng the thì cứ nhịn đi vậy."
Lâm Quỳnh bị nói đến mức đỏ cả mặt.
Bác sĩ kê cho Lâm Quỳnh một vài thực phẩm chức năng giúp an thai, sau đó lại đưa sổ tay mà mẹ bầu cần có cho Lâm Quỳnh, "Trong này là những điều cần biết và chú ý khi mang thai."
"Cái gì được ăn hay không được ăn đều có trong đó, cậu về nhà nhớ đọc thật kĩ, sinh hoạt cũng nhất định phải chú ý."
Lâm Quỳnh giống như rối gỗ cầm lấy cuốn sổ, đầu óc nhất thời bay lên chín tầng mây.
Khi đi ra khỏi bệnh viện thì ngồi trên ghế trong công viên như người mất hồn.
Cúi đầu nhìn kết quả xét nghiệm máu và siêu âm màu của mình, cậu mang thai thật rồi.
Một người đàn ông như cậu, lúc này trong bụng lại có một sinh linh.
Lâm Quỳnh ngây ngốc ngồi nhìn, cậu vậy mà lại xuyên vào một cuốn sinh tử văn!!!
Trong sự lo lắng, một cảm giác bất an lại từ từ dâng lên, chuyện cậu gặp mặc dù có tiền lệ nhưng Lâm Quỳnh cũng biết đây không phải là bình thường. Cậu mang thai có khi nào sẽ bị coi là khác người, có khi nào sẽ làm Hành Vân sợ không?
Lâm Quỳnh bất giác đưa tay xoa bụng mình, vẫn bằng phẳng như trước, hệt như không mang thai vậy.
"Mẹ ơi!"
"Mau lại đây!"
"Thả diều thôi!"
Phía trước có một đứa bé đang nắm tay ba mình đợi mẹ đi đến, nghe thấy tiếng, Lâm Quỳnh bất giác quay đầu qua nhìn.
Đó là khung cảnh một nhà ba người mà lúc nhỏ cậu thường hay thấy, mặc dù đều là những gia đình khác nhau nhưng trong mắt Lâm Quỳnh thì nó giống hệt nhau, vì cậu đều rất ngưỡng mộ.
Ngưỡng mộ người khác có cha có mẹ, ngưỡng mộ người khác được yêu thương.
Ánh mắt Lâm Quỳnh bất giác nhìn theo gia đình đó, nếu như Lâm Quỳnh có thể nhìn thấy dáng vẻ của mình hiện tại, cậu sẽ biết ánh mắt của mình lúc này và ánh mắt của đứa trẻ gầy gò năm xưa không chút đổi thay.
Dần dần, những bóng hình đó bắt đầu thay đổi trong đầu Lâm Quỳnh, biến thành hình ảnh của mình và Phó Hành Vân, đưa con đi chơi, đưa con đi thả diều.
Không biết rốt cuộc đã nhìn bao lâu, khi Lâm Quỳnh đứng dậy khỏi ghế thì đã hoàng hôn rồi.
Lâm Quỳnh vẫn đi mua đồ ăn như bình thường, nhưng chân bất giác đi về hướng trung tâm thương mại, đợi đến khi hoàn hồn lại thì Lâm Quỳnh đã đứng trước cửa hàng bán đồ trẻ sơ sinh.
Nhìn nhân viên đang đi đến, mặt Lâm Quỳnh đỏ lên, "Tôi.... Tôi chỉ xem thử thôi."
Khách hàng như vậy mỗi ngày đều rất nhiều, nhân viên cửa hàng gần như lập tức nhìn ra ngay, "Là chuẩn bị làm ba phải không?"
....
Lâm Quỳnh đỏ mặt gật đầu.
Nhân viên cửa hàng thấy vậy tự nhiên nói: "Vợ anh khi nào thì sinh?"
Lâm Quỳnh có chút ngại ngùng, "Thật ra mới được có một tháng."
Nhân viên cửa hàng nghe xong cũng có chút bất ngờ, "Chúc mừng, chúc mừng."
"Cảm ơn."
Lâm Quỳnh từ cửa hàng đi ra, trong tay cầm một chú gấu bông, chỉ to bằng lòng bàn tay, nhưng nếu để em bé chơi thì vừa khéo.
Sau khi về nhà, Lâm Quỳnh rơi vào lo lắng và xoắn xuýt, chuyện này cậu căn bản không biết nên nói với Phó Hành Vân như thế nào.
Cậu không đủ dũng khí, cho dù biết Phó Hành Vân rất yêu mình, nhưng cậu lại không dám chắc anh nghe xong có bị cậu dọa sợ không.
Tiếng mở khóa cửa vang lên, Lâm Quỳnh gần như lập tức cảnh giác, nhét món đồ hôm nay vừa mua về xuống dưới gối tựa sô pha.
Anh cất bước vào nhà, Lâm Quỳnh không tới cửa đón như bình thường, mà sợ hãi món đồ giấu sau gối bị phát hiện nên chột dạ ngồi trên sô pha.
"Anh... Anh về rồi hả."
Phó Hành Vân cởi hai cúc áo ra, đi đến ngồi xuống bên cậu, sau đó dang tay ra.
Mặc dù đối phương không nói gì, nhưng Lâm Quỳnh cũng theo thói quen mà ngồi vào lòng đối phương.
Bàn tay to lớn của anh lập tức ôm vòng lấy eo cậu, xốc lên.
Như vậy sẽ càng thân mật hơn, sau đó ôm cậu, nhẹ giọng hỏi: "Hôm nay làm những gì rồi?"
Lâm Quỳnh đưa mắt nhìn qua chỗ khác, "Cũng không làm gì...."
Sau đó nhìn anh, muốn nói lại thôi, nhất thời không biết nên mở miệng thế nào.
Phó Hành Vân hôn lên tai cậu, "Mấy ngày nữa hết bận rồi tôi sẽ ở bên em thật nhiều."
Đối phương vừa nói xong, Lâm Quỳnh lập tức rùng mình.
"Cuối tuần trước không phải vừa mới...."
Nhớ lại một tuần trước trong bụng đã có em bé, Lâm Quỳnh đột nhiên thấy đổ mồ hôi lạnh, làm loạn đến vậy mà chưa xảy ra chuyện.
Sau đó giơ tay lên vuốt vuốt ngực mình.
Thật tâm cậu rất muốn có một đứa con, nhưng sự bất an và sợ hãi trong lòng lại vẫn chưa hề biến mất, suy cho cùng thì một người đàn ông đã sống hai kiếp người đột nhiên lại mang thai, không ai có thể chấp nhận ngay được.
Buổi tối, hai người ăn cơm xong thì làm tổ trên sô pha, Phó Hành Vân đọc tài liệu, cậu xem TV.
Lâm Quỳnh nuốt nước miếng nhìn Phó Hành Vân, định thăm dò đối phương trước, sau đó giơ tay bấm điều khiển chuyển qua một kênh thiếu nhi khá nhẹ nhàng.
"Hành Vân."
Anh nhìn cậu, "Hửm."
Lâm Quỳnh uyển chuyển, "Anh có thích bạn nhỏ không?"
Phó Hành Vân ăn ngay nói thẳng, "Không có cảm giác gì."
Ý là không thích cũng không ghét.
Sau đó nhìn cậu, "Em thích?"
Lâm Quỳnh có chút mất tự nhiên, "Chỉ là thấy trẻ con rất dễ thương."
Não Phó Hành Vân lập tức hồi tưởng lại dáng vẻ ngu ngốc của Phó Cảnh Lâm lúc nhỏ, hình như bạn nhỏ cũng khá đáng yêu đấy chứ, Phó Cảnh Lâm lúc nhỏ làm những chuyện ngu ngốc anh cũng thấy chẳng sao, vì có điểm cộng từ sự đáng yêu, nhưng những chuyện ngu ngốc làm khi đã lớn, chỉ khiến người ta muốn đấm cho mấy phát.....
Anh lật tài liệu, "Cũng khá đáng yêu."
Nói thật, khi Phó Hành Vân làm việc trông rất quyến rũ, Lâm Quỳnh nuốt nước miếng, "Vậy anh có muốn có một đứa con không?"
Hành Vân: "Không cần thiết."
Hai người bọn họ mới chỉ vừa bắt đầu, kế hoạch về thế giới hai người của Phó Hành Vân đã được tính toán tới năm bảy, tám chục tuổi rồi.
Lâm Quỳnh lập tức sững người.
Nhưng sau khi khai trai, anh cũng đã biết nói những lời bậy bạ, quay đầu tươi cười nhìn Lâm Quỳnh, "Em muốn sinh con cho tôi?"
Lâm Quỳnh đỏ mặt, "Nói.... Nói gì vậy chứ?!"
Phó Hành Vân gấp tài liệu lại, ôm lấy cậu.
Lâm Quỳnh giật mình, "Anh làm gì đó?!"
Hành Vân: "Sinh con với em."
Lâm Quỳnh vừa nghe liền biết anh định làm gì, lập tức bắt đầu vùng vẫy, "Không, bây giờ không được!"
Thấy mặt cậu không phải xấu hổ mà là lo lắng, Phó Hành Vân nghiêm túc nhìn đối phương, "Sao vậy?"
Lâm Quỳnh nhìn anh, miệng nhỏ mấp máy nửa ngày mới rặn ra được một câu, "Cơ thể em có vấn đề."
Nói rồi lấy kết quả kiểm tra dưới gối tựa sô pha ra nhét vào tay anh.
Nhìn chiếc túi đựng in tên bệnh viện, anh sững người, sau đó nhanh chóng mở siêu âm màu ra xem, nhất thời cũng không đủ lý trí để đọc chữ trên tờ kết quả nữa, mà nhìn chằm chằm vào cục tròn tròn xám xám trên hình.
Sau đó ôm chặt Lâm Quỳnh vào lòng.
"Em đừng sợ, tôi sẽ mời bác sĩ giỏi nhất đến trị tận gốc cho em."