Xuyên Thành Lốp Dự Phòng Của Các Đại Lão

Chương 4:

Trước Sau

break

"Hôm nay anh Giang gọi điện cho Trần Nguyệt nhưng Trần Nguyệt không nghe hay nói gì nên tâm tình của anh Giang mới tệ như vậy."

Sau khi lên xe, người vừa rồi lặng lẽ lấy điện thoại ra và gửi WeChat cho Trần Diệu.

"Trần Diệu, cả đời này anh Giang chỉ thích một mình Trần Nguyệt, em đừng nên lãng phí thời gian cho anh Giang nữa, anh Giang sẽ không thích em."

Sau khi gửi tin nhắn, hắn không nhịn được liếc nhìn người đàn ông bên cạnh mình, sau đó cẩn thận hỏi.

"Anh Giang, không đợi Trần Diệu sao?"

"Cô ta tự biết đường về."

Giang Khâm nhắm mắt lại, trên mặt không có biểu tình gì.

"… Anh Giang, có phải hôm nay bọn mình hơi quá đáng rồi không? Dù sao em ấy cũng là con gái, cũng một lòng một dạ với anh suốt hai năm qua."

Nghe được những lời này, Giang Khâm mở mắt, khóe môi hơi nhếch lên mang theo ý giễu cợt.

"Tao bảo cô ta đi cô ta không chịu đi. Cô ta nói yêu tao, cầu xin tao đừng rời đi."

Người vừa lên tiếng khuyên nhủ lập tức câm nín.

Cũng phải.

Anh Giang không hề giấu diếm cảm xúc của mình với Trần Diệu, chính Trần Diệu là người không muốn rời đi, vậy nên cho dù có phải chịu bao nhiêu ấm ức và tủi nhục thì cũng không thể trách người khác.

***

Trong phòng VIP vắng vẻ, Trần Diệu lấy điện thoại ra, nhìn thấy tin nhắn WeChat kia.

[Cảm ơn anh Ngô quan tâm, em đã hiểu ý của anh, nhưng em tin rằng sự chân thành có thể khiến sắt đá cũng phải mòn, rồi cũng sẽ có một ngày Giang Khâm thích em, em sẽ không bao giờ bỏ cuộc.]

Hết sức si tình và hèn mọn.

[… Vậy em cũng đừng buồn quá.]

Buồn? Chỉ là công việc mà thôi, lương bảy chữ số, lại được trả theo ngày, việc gì mà phải buồn? Tôi đang vui gần chết đây này!

Nhìn vào con số năm triệu vừa được cộng vào tài khoản, Trần Diệu cười tươi đến nỗi lộ rõ hai lúm đồng tiền.

So với số tiền năm triệu vừa kiếm được, năm trăm ngàn tiền bánh kem cùng với phí ship, quá là hời há há há!

Trong phòng VIP chỉ còn lại một mình, cuối cùng Trần Diệu cũng có thể thoải mái đắm chìm trong vẻ đẹp của đồng tiền, cô gấp gáp hỏi.

"Hệ thống, biểu hiện vừa rồi của tôi thế nào? Được cộng bao nhiêu điểm vậy?"

"Very good!"

Hệ thống không tiếc lời khen ngợi.

"Còn thiếu mười điểm nữa là được nhận phần thưởng đặc biệt!"

Nghĩ đến phần thưởng đặc biệt bắt đầu bằng con số chín và được tính bằng hàng trăm triệu, cảm xúc trong lòng Trần Diệu không ngừng dâng trào. Không một ai biết kể từ khi Trần Diệu xuyên vào cuốn tiểu thuyết Mary Sue vạn người mê này từ hai năm trước, cô cũng ký kết với một hệ thống.

Chỉ cần la liếm người ta là có thể kiếm tiền.

Độ la liếm nhân vật trong sách cao bao nhiêu thì mức lương nhận được cao bấy nhiêu —— đương nhiên việc Trần Diệu có thể kiếm được bao nhiêu tiền cũng phụ thuộc vào việc cô diễn tới bao nhiêu.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc