Nhìn thấy Ôn Nghiễn Thư khẽ nhíu mày, đôi mắt có chút nghi hoặc, ta sợ bị hắn nhìn thấu điều gì liền vội cúi đầu, giả vờ gắp thức ăn, cố gắng giữ giọng bình thường:
"Chuyện, chuyện gì thế?"
Một lúc lâu, hắn không đáp lời.
Ta không nhịn được, ngẩng đầu lên xem sắc mặt của hắn, nhưng bất chợt rơi vào đôi mắt sâu thẳm như giếng cổ của hắn.
Ánh nhìn dò xét thoáng qua trong mắt hắn khiến ta hít thở không thông, cảm giác như mình đã bị hắn nhìn thấu.
Nhưng ngay sau đó, ánh nhìn ấy biến mất, giống như ta chỉ nhìn nhầm mà thôi.
Ôn Nghiễn Thư khẽ mấp máy đôi môi mỏng:
"Đêm qua, có phải bị muỗi đốt không? Nhìn chỗ này xem, đã sưng lên rồi."
Hắn đưa ngón tay thon dài, chạm nhẹ vào môi dưới của ta, vẻ mặt hoàn toàn nghiêm túc, giống như một người con hiếu thảo đang quan tâm đến mẫu thân của mình.
Ta chỉ biết ngồi ngẩn ngơ, mặc cho hắn hành động.
Cho đến khi đôi môi ta thật sự cảm nhận được hơi lạnh từ đầu ngón tay của hắn, ta giật mình, vội vàng lùi ra sau, nhanh chóng tránh khỏi sự tiếp xúc ấy.
Bàn tay của Ôn Nghiễn Thư dừng lại giữa không trung.
Ta vội vã chữa cháy:
"À? Vậy sao? Có lẽ vậy."
So với sự lúng túng của ta, Ôn Nghiễn Thư lại tỏ ra vô cùng bình tĩnh, càng khiến phản ứng của ta trở nên quá mức.
Hắn tự nhiên rút tay về.
"Vậy sao? Thế thì con muỗi này quả thật tham lam quá, mùa xuân chưa qua hết mà đã không thể chờ thêm nữa rồi."
Câu này tuy hắn nói với ta, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Ôn Nghiễn Thiều đối diện, từng chữ từng chữ rõ ràng:
"Thiều nhi, muội thấy có phải không?"
Ôn Nghiễn Thiều nghe hỏi, chậm rãi dùng khăn lau miệng, rồi đặt bát đũa đã dùng xuống bàn mới từ tốn đáp lời huynh trưởng:
"Lòng tham là bản tính của loài muỗi, sao có thể gọi là tham ăn được? Nếu trong phòng tiểu nương có hai con muỗi, tự nhiên con nào hành động sớm hơn sẽ no trước. Còn con muỗi chậm chân bị đói thì chỉ có thể tự trách bản thân."
Nói xong, nàng khẽ liếm môi, nhướng mắt lên, nở nụ cười nửa như chế giễu nhìn Ôn Nghiễn Thư.
Hắn chỉ đáp lại bằng một tiếng cười nhạt.
"Muội đúng là đã lớn rồi."
Sau đó, hai người họ không nói thêm lời nào nữa, chỉ lặng lẽ nhìn nhau, như đang giao chiến bằng ánh mắt.
Ta nghe mà không hiểu gì cả.
Sao tự nhiên lại cãi nhau chỉ vì vài con muỗi?
Ta đành bất lực lên tiếng hòa giải:
"Thôi nào, chỉ là bị muỗi cắn một chút, có đáng để hai con tranh cãi không?
"Thư nhi, tay con lạnh quá, có muốn về phòng mặc thêm áo không?"
Còn chưa kịp để ai trả lời, thì Ôn Nghiễn Thiều đã cất giọng đầy vẻ khiêu khích:
"Huynh trưởng, tiểu nương bảo huynh về phòng đấy, còn không mau đi?"
Ôn Nghiễn Thư chỉ liếc nhẹ muội muội, rồi quay sang cúi người lễ độ với ta:
"Đa tạ tiểu nương quan tâm, nhưng con không lạnh."
Lần này, đến lượt Ôn Nghiễn Thiều hừ lạnh.
Càng hòa giải, ta càng cảm thấy tình hình trở nên căng thẳng hơn.
Cảm nhận bầu không khí ngày càng u ám, để tránh đẩy cuộc tranh cãi đi xa hơn, ta cẩn trọng đổi chủ đề:
"Ta định từ hôm nay sẽ lên Thanh Hư Quan."
Lời này vừa thốt ra thì có hiệu quả tức thì.
Huynh muội họ vừa đối đầu nhau lại tỏ ra vô cùng ăn ý, đồng loạt thốt lên:
"Gì cơ?"
Ta bị phản ứng của hai người họ làm cho giật mình.
"Ta nói là định lên Thanh Hư Quan... Có gì không đúng sao?"
Ôn Nghiễn Thư nhíu mày:
"Tiểu nương sao tự nhiên vô cớ mà đi Thanh Hư Quan làm gì?"
Ôn Nghiễn Thiều cũng nhẹ nhàng chau mày hỏi:
"Tiểu nương đi bao lâu? Khi nào về? Nhất định phải đi hôm nay sao?"
Những câu hỏi dồn dập khiến đầu óc ta quay cuồng.
Ta cảm giác như vai trò giữa ta và hai huynh muội họ đã bị đảo lộn.
Sau một lúc lâu, ta chậm rãi đáp:
"Năm ngoái, ta có nhờ vị đạo trưởng ở Thanh Hư Quan lập bài vị cho một cố nhân đã khuất, hẹn năm nay sẽ lên đó tu hành một tháng để cầu phúc cho người ấy."
"Thật sự phải đi tận một tháng sao?"
Trong mắt Ôn Nghiễn Thiều hiện rõ vẻ không nỡ.
Còn Ôn Nghiễn Thư bên cạnh lại im lặng không nói gì, chỉ cúi đầu như đang suy nghĩ điều gì.
Chốc lát sau, hắn ngẩng đầu lên, khuôn mặt lộ vẻ nghi ngờ:
"Tiểu nương đi chuyến này sao lại đột ngột như vậy? Nói là việc hẹn từ năm ngoái, nhưng tại sao ta và Thiều nhi đều không biết?
"Hơn nữa, tiểu nương xưa nay làm việc luôn có tính toán. Ngay cả việc đi chợ cũng phải chuẩn bị trước vài ngày, huống chi đây là hẹn với đạo trưởng. Sao mấy ngày nay lại không thấy người sửa soạn quần áo hay tiền bạc?"
Nói xong, ánh mắt hắn nhìn thẳng vào ta, nụ cười nhẹ trên môi che giấu một sự dò xét không thể đong đếm.
Lại là cảm giác đó.
Cảm giác như từng chút trong xương tủy ta bị hắn nhìn thấu.
Ta không kìm được nắm chặt lấy đôi đũa, lòng chợt hoang mang đến mức không thể thốt nên lời hoàn chỉnh.
"Ta..."
Ta sợ, sợ hắn sẽ nắm được sơ hở trong lời nói của ta.
Lúc này, sự căng thẳng trong ta chẳng khác gì khoảnh khắc đêm qua khi ta đứng ngoài phòng Ôn Nghiễn Thư.
C.h.ế.t tiệt, bên tai dường như lại vang lên tiếng thở dồn dập thoáng qua, và hình ảnh trong giấc mơ đêm qua bỗng chốc ùa về.