"Cảm thấy thế nào rồi? Có chỗ nào khó chịu không?”
"Có khát nước không? Ở đây có nước."
Ôn Nghiễn Thư lo lắng nhìn sắc mặt của ta, gần như không giữ nổi vẻ đoan chính của một quý ông, trông như thể nếu không vì lễ nghi, hắn đã xông tới kiểm tra thân thể của ta rồi.
Ôn Nghiễn Thiều nhẹ nhàng nâng vai ta lên, đưa chén trà sứ lên môi ta. Nước trà ấm áp chảy qua cổ họng khô khốc, ta khẽ hắng giọng.
Còn chưa kịp nói gì, ta bỗng nghe thấy giọng của Thanh Hư đạo trưởng vang lên:
"Thiện nhân, thời cơ đã đến, mời ra ngoài nói chuyện."
Ta đảo mắt nhìn quanh, nhưng không thấy bóng dáng ai.
Trong lòng thầm cảm thán về khả năng thần thông của đạo gia, ta lấy cớ cần nghỉ ngơi để đuổi huynh muội họ và những gia nhân mới được thuê ra khỏi phòng.
Khi tất cả đã rời đi, ta tranh thủ thời gian trước khi Thanh Hư đạo trưởng xuất hiện, vén chăn kiểm tra lại quần áo.
May quá, y phục vẫn chỉnh tề.
Không đến nỗi mất mặt trước đạo trưởng.
Khoan đã, có vẻ ta đang quan tâm sai điều rồi.
Thôi, bỏ qua.
Một tia sáng lóe lên trong phòng, Thanh Hư đạo trưởng đột ngột xuất hiện, mỉm cười cúi chào ta.
"Thiện nhân, lại gặp rồi."
"Đạo trưởng từ bi."
Ta định đứng dậy đáp lễ, nhưng ông ngăn lại.
"Không cần khách sáo, thiện nhân có nhiều nghi vấn, hãy theo ta."
Nói rồi, ông phất tay, bên cạnh ta bỗng hiện ra một chiếc gương đồng lớn bằng chiếc mâm.
Ngón tay vừa chạm vào mặt gương, cảnh tượng trong gương bỗng gợn sóng như mặt nước, không bao lâu, một khung cảnh khác dần hiện ra.
"Nhân quả đan xen, kiếp trước kiếp này, thiện nhân chỉ cần nhìn vào sẽ hiểu rõ."
Sau một hồi lâu, mặt gương trở lại yên tĩnh.
Ta nhìn vào hình ảnh của chính mình trong gương, chẳng biết từ lúc nào nước mắt đã lăn dài trên khuôn mặt.
"Vậy ra, ta không phải đã xuyên sách như ta vẫn nghĩ.”
"Ta vốn dĩ chính là ta.”
"Kiếp trước là ta, và kiếp này cũng là ta.”
"Những ký ức kỳ lạ kia thuộc về một người khác, kẻ đã chiếm đoạt cơ thể của ta từ một thế giới khác.”
"Và cơn ác mộng khủng khiếp đó thực ra đã xảy ra với ta kiếp trước.”
"Nhưng... ta đã tái sinh thế nào? Còn người kia, sao kiếp này lại không còn nữa?"
Đạo trưởng Thanh Hư phất trần qua đỉnh đầu ta, một luồng sức mạnh ấm áp tràn xuống từ đỉnh đầu.
"Thiện nhân, đừng vội. Hãy nghe lão đạo từ từ giải thích."
...
Một lúc sau, ta lẩm bẩm trong sự ngơ ngác:
"Thì ra là như vậy, thật không ngờ..."
Kiếp trước, sau khi kẻ chiếm đoạt tự vẫn bằng cách đập đầu vào cột, ta cũng đã cùng c.h.ế.t theo.
"Hai huynh muội Ôn Nghiễn Thư và Ôn Nghiễn Thiều vì quá đau khổ mà hóa đ.i.ê.n, trút toàn bộ những oán hận bị dồn nén lên nữ chính – người vô tình phát hiện ra nhà lao dưới lòng đất, và cũng chính là người mà kẻ đã chiếm đoạt cơ thể ta gọi là "nữ chính"."
Vì người đó lại là vị hôn thê của Tề Vương, nên đã kéo theo nhiều phe cánh trên triều đình.
Sau đó, Ôn Nghiễn Thư bước vào triều đình, còn Ôn Nghiễn Thiều vào cung.
Chỉ trong hai năm, bị cơn thịnh nộ báo thù làm mờ mắt, hai huynh muội đã gây ra vô số tội ác.
Chuyện này đã kinh động đến đạo trưởng Thanh Hư đang tu hành tại Thanh Hư Quan.
Sau khi hiểu rõ ngọn nguồn, đạo trưởng đã sinh lòng thương xót không chỉ với ta, mà còn với hai huynh muội họ và cả những người vô tội bị họ sát hại.
Đạo trưởng bèn tìm cách giữ lại linh hồn của hai huynh muội sau khi họ c.h.ế.t, bắt họ phải lang thang khắp nhân gian, ngày ngày làm việc thiện để chuộc lại tội lỗi.
Trải qua 40 năm, hai huynh muội đã chịu đủ mọi khổ nạn, cuối cùng cũng đổi được một cơ hội từ trời cao.
Một cơ hội để tất cả được làm lại từ đầu.
Khi thời gian quay ngược, đạo trưởng Thanh Hư đã đích thân bắt giữ linh hồn của kẻ chiếm đoạt, đưa ả trở về thế giới của mình.
Chính vì vậy, kiếp này ta mới có thể làm những gì mình muốn mà không bị ai quấy rối, có thể yêu người mà ta muốn yêu.
Hai huynh muội ấy cũng sẽ không đi theo con đường bi thảm của kiếp trước nữa.
Những người vô tội đã c.h.ế.t thảm trong kiếp trước, kiếp này cuối cùng cũng có thể sống trọn cuộc đời còn dang dở.
"Đạo trưởng thật từ bi, đại ân này không biết phải báo đáp thế nào cho đủ."
Trong lòng tràn đầy biết ơn, ta nói.
Đạo trưởng Thanh Hư cười lớn:
"Thiện nhân nói quá rồi, sao có thể gọi đây là đại ân? Đây vốn dĩ là số mệnh của các ngươi thôi.”
"Giờ mọi chuyện đã xong xuôi, khiến lão đạo đây - một người đã lâu không bước chân vào thế tục cũng cảm thấy bồi hồi."
Tu thành chính quả...
Ta khẽ nhếch môi.
Dùng từ này để nói về ta, Ôn Nghiễn Thư và Ôn Nghiễn Thiều, có thực sự phù hợp không...
Đôi mày trắng dài của đạo trưởng khẽ nhướn lên, giọng điệu bỗng có chút tinh nghịch:
"Các ngươi đâu phải ruột thịt, có gì mà ngại?"
Ta: "Không ngờ đạo trưởng cũng thoáng đến vậy."
Đạo trưởng cười khẽ, chòm râu bạc phất phơ.
Bỗng nhiên, đôi mắt ông sáng lên, đầu đội vầng hào quang vàng rực rỡ.
"Lão đạo đã đến lúc phải đi rồi, cáo từ!"
Chỉ trong nháy mắt, ông đã biến mất.
"?"
Các vị đạo sĩ đều xuất hiện và biến mất nhanh như gió thế này sao?
Dân gian truyền rằng, kế mẫu của Trạng nguyên Ôn Nghiễn Thư đã được thần tiên chỉ điểm trong giấc mơ, nên ngay trong ngày đó liền lên Thanh Hư Quan tĩnh tu.