Con cáo gian xảo đang dụ dỗ thiếu nữ.
Trì Ương gượng gạo nghiêng đầu tránh tay Ngân Tiêu đi, cũng không nhìn thẳng vào hắn. Trên gò má thiếu nữ đỏ ửng lên, vẻ mặt khó xử không biết nên làm gì hiện rõ ra đó, cô siết chặt góc áo choàng đến nỗi nó nhăn nhúm, vẻ đáng thương kia khiến Ngân Tiêu muốn bật cười.
Đây là giống cái được tộc nào yêu chiều nuôi lớn thế này, vừa mềm mại vừa ngoan ngoãn khiến Ngân Tiêu nhớ đến chú thỏ con rúc lại, cuộn tròn. Hắn âm thầm so sánh, thật sự khá giống.
Đôi mắt vàng bị bao phủ trong bóng tối, như màn đêm vô tận, ngón tay của Ngân Tiêu lướt qua bờ môi Trì Ương, ấn lên giữ bờ môi đỏ kia. Hắn cúi đầu tới gần, nếu không phải ngón tay chặn ngang đó thì nụ hôn này đã chạm vào môi cô rồi.
Ngân Tiêu phóng to trước mắt khiến đầu óc Trì Ương hoảng hốt, như có pháo hoa nổ tung, hơi thở của cáo lông đỏ phả vào mặt cô, khiến cô run lên. Trì Ương liên tục lùi về sau, cô che miệng mình trợn mắt kinh sợ nhìn Ngân Tiêu.
Chưa ăn thịt heo thì cũng đã thấy heo chạy, tất nhiên là cô biết Ngân Tiêu đang làm gì. Tuy là bọn họ không thật sự hôn nhau nhưng hành vi mờ ám quá mức này khiến Trì Ương không kìm được kích động.
Tên đầu sỏ kia lại không hề gượng gạo, Ngân Tiêu đứng thẳng người, ngón tay gõ nhẹ lên môi mình hai lần, hắn nheo mắt nói, “Tôi rất thích quà cảm ơn.”
Ngân Tiêu không chờ Trì Ương phản ứng, đã quay người đi vào chỗ ở, đưa lưng về phía Trì Ương, còn không quên vẫy tay tạm biệt.
“Cô vào nhà đi, tôi phải về ngủ, ngủ sớm mới đẹp được.”
Để lại cô gái đứng ngơ ngác dưới trăng.
Trì Ương nhìn Ngân Tiêu đi xa, lại cúi đầu nhìn những hòn đá kia, bàn tay che miệng khẽ chạm vào giữa bờ môi mọng, khiến cô thấy cảnh giác. Trì Ương nhớ đến câu nói của Gia Lị, phải tránh xa người đó ra, lòng cô âm thầm quyết tâm phải tránh xa hắn ra.
Đến sáng, nhờ sự giúp đỡ của Gia Lị, Trì Ương lấy một ít bùn vàng, dùng những viên đá tối qua chất thành một vòng tròn nhỏ trước cửa để nhóm lửa, thế là cô có thể tự nướng đồ ăn.
Tuy là người của tộc cáo tuyết sống xung quanh tò mò với thiếu nữ xinh đẹp này nhưng vì khi đó Bạch Sương đưa cô đến, hơn nữa ngày nào cô cũng đi cùng con gái của tộc trưởng nên không ai mắt mù tới quấy rầy Trì Ương. Thế là mấy hôm nay Trì Ương sống khá là tự do trong tộc cáo tuyết, đến nỗi chính cô cũng thấy ngạc nhiên.
Ngoài buổi đêm đó ra, mấy hôm sau, Trì Ương không nhìn thấy Ngân Tiêu. Cho đến buổi sáng khi bọn họ xuất phát tới chỗ tập kích, Ngân Tiêu mới khoác chiếc áo choàng đỏ mỉm cười đi ra từ nơi nào đó. Hắn nhìn Trì Ương với ánh mắt sâu xa khiến Trì Ương run lên, vội vàng quay đầu nhìn cảnh vật xung quanh.
Lúc này, ở lãnh địa báo tuyết.
Bạch Sương đứng giữa phòng, một người đàn ông trung niên có diện mạo khá giống anh đang nằm nghiêng trên giường, ánh mắt lạnh lùng sắc bén khiến ông ta càng trở nên uy nghiêm. Tấm da thú sạch quấn bên hông, dường như ở chỗ khe hở còn rướm máu.
“Ý của lão cáo kia là phượng hoàng còn sống.” Tộc trưởng tộc báo tuyết nheo mắt suy nghĩ, không nhìn con mình mà nhìn sàn nhà sạch sẽ, ngón trỏ khẽ gõ lên mép giường, tốc độ chậm chạp làm cho lòng người hoảng hốt.
“Đúng thế.”
Bạch Sương cũng cúi đầu, cụp mắt, sắc mặt không hề thay đổi nhưng anh đứng thẳng tắp, có thể thấy được anh tôn trọng bố mình.
“Ông ta nói đúng, tộc sói không hề bị giết mà là bỏ trốn. Đúng là mảnh hồn ngọc của bố cũng đã bị trộm đi vào lúc bố bị ám sát. Thảo nào rõ là tên sát thủ có thể giết bố nhưng lại chạy trốn nhanh đến thế, hóa ra là tên đó đã đạt được mục đích.”
Tộc trưởng báo tuyết hừ lạnh, ông ta sờ lên xương quai xanh tìm vòng cổ đeo mảnh hồn ngọc, nhưng bây giờ nơi đó không còn gì. Nghĩ thế, sắc mặt của ông ta dần trở nên sắc bén.