Xuyên Thành Giống Cái Siêu Ngoan, Được Các Đại Lão Đoàn Sủng

Chương 43

Trước Sau

break

Trì Ương nghe vậy, gật đầu ngoan ngoãn, sờ sờ đầu Gia Lị như vuốt lông khiến Gia Lị không còn tức giận. Cô ấy biết Trì Ương thích những thứ lông xù, bèn kéo cái đuôi sau lưng mình lên, vòng ra trước, nắm tay Trì Ương đặt lên cái đuôi để cô có thể sờ như là phần thưởng vì cô nghe lời.

Trong phòng Tuân lão, Ngân Tiêu đang cầm cốc gỗ lên ngắm nghía, nước trong cốc sóng sánh qua lại. Cáo lông đỏ khẽ nhếch môi cười như có như không, tiếng nói của Tuân lão vang lên sau lưng hắn, “Cô bé đó là do tên nhóc nhà họ Bạch dẫn tới, khả năng cao là sẽ đón về làm bạn đời, con đừng có ý gì thì tốt hơn.”

Tên nhóc nhà họ Bạch, báo tuyết Bạch Sương à.

Nghe cái tên này, Ngân Tiêu còn cười tươi hơn, hắn đáp, “Chẳng phải Bạch Sương là ứng cử viên bạn đời của phượng hoàng sao, nếu anh ta được phượng hoàng chọn, có thể không dẫn đi được đâu.”

“Bố chỉ nhắc nhở con thôi, ôi già rồi.”

Tuân lão nói xong thì không nhắc gì thêm, Ngân Tiêu nhúng ngón tay mảnh khảnh của mình vào nước trong cốc, chấm nước viết cái gì đó lên bàn. Ánh sáng xuyên vào căn nhà gỗ phản chiếu những vết nước trên bàn, đó là một chữ “Bạch” được viết một cách sắc bén.

Ngân Tiêu nhìn chằm chằm chữ kia, mỉm cười ,đôi mắt cụp xuống bị hàng mi dài che khuất, nhưng có thể mơ hồ thấy được cảm xúc đè nén trong mắt hắn. Hắn lại viết thêm một chữ Trì bên cạnh chữ Bạch, không thốt thành lời mà lại nhớ kỹ tên của Trì Ương.

Người Bạch Sương đưa tới sao, hắn thấy hứng thú đó.

Ở vùng tuyết, đêm buông xuống rất nhanh, nhưng khi không có tuyết, vầng trăng treo trên bầu trời thực sự rất đẹp, tỏa ánh sáng lành lạnh rực rỡ, hài hòa với mặt tuyết trắng toát, cũng cung cấp ánh sáng tốt.

Vì hôm qua có tiệc nên đến đêm, tộc cáo tuyết mới đốt lửa vào ban đêm, rất náo nhiệt. Thường thì nếu không có chuyện gì thì ngay khi trời tối, tộc cáo tuyết sẽ về nhà của mình, bên ngoài khá là yên ắng.

Tiếng bước chân lạo xạo trên tuyết vang lên, Trì Ương đang đi về phía rừng tre dưới ánh trăng. Hôm nay khi đi cô ra ngoài, phát hiện ở gần rừng tre có vài hòn đá, cô muốn nhặt một ít, chất thành một đống đá nhỏ trước nhà để nhóm lửa, tránh phải đi một đoạn xa để mượn lửa trại.

Dù hiện tại đã tự do nhưng sau nhiều năm sống trong phòng nhỏ khiến Trì Ương thích cuộc sống một nơi, an toàn, nếu không cần đi ra ngoài thì cô sẽ không đi. Vốn dĩ cô định chờ đến sáng, Gia Lị sẽ đi cùng mình nhưng Trì Ương không thích những ánh mắt các thú nhân nhìn cô vào ban ngày, cho cô cái cảm giác khó chịu.

Thế là khi phát hiện bên ngoài không có người, Trì Ương khoác áo choàng vào, lấy mảnh da thú đã trao đổi ở tộc trâu đi vào rừng tre, chắc là phải mất chút sức mới có thể lấy dây, buộc vào đá rồi kéo về.

Sau khi dạo quanh rừng tre vài lần, Trì Ương lấy hết những viên đá cô đã chọn ra, sắp xếp chúng dưới đất, mỗi một hòn đá đều dài bằng cánh tay cô. Hai mươi mấy hòn đá nằm ở đó cũng đã là một đống lớn. Trì Ương lại chọn thêm một lần, những hòn đá nào cần cô sẽ đặt trong da thú, không cần thì ném về rừng.

Gói những hòn đá này bằng da động vật rồi kéo lại là một ý kiến ​​​​hay nhưng Trì Ương vẫn đánh giá cao thân thể nhỏ nhắn của mình quá. Đá trong da thú va vào nhau phát ra tiếng lộp cộp, cô kéo đi chưa được một phần ba đoạn đường là đã mệt mỏi không chịu được.

Da thú thô ráp cọ xát lòng bàn tay cô đỏ bừng, Trì Ương ngước nhìn dấu vết kéo dài dưới đất, cô ngồi xổm xuống tạm thời nghỉ ngơi. Cô tựa đầu vào đầu gối, nhịp thở nặng nề vì vận động nhiều, lồng ngực phập phồng lên xuống.

Đến khi hai chân sắp tê rần, Trì Ương mới đứng dậy giũ giũ vài cái để hai chân hết tê, sau đó cúi người nắm lấy da thú. Cô đưa lưng về phía hướng về, ngửa người ra sau mượn sức nặng thân thể để kéo mấy hòn đá đi, kéo một bước, lùi một bước.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc