“Ương Ương, đây là vùng tuyết, khó trồng rau lắm.” Gia Lị nhìn Trì Ương hào hứng, tuy là không muốn làm cô mất hứng nhưng đó là sự thật.
“Ở vùng tuyết không có bốn mùa sao?” Trì Ương lại lấy măng ăn, vị giòn giòn khá ngon.
Gia Lị lắc đầu rồi lại gật đầu, sau đó giải thích với Trì Ương, “Ở vùng tuyết có bốn mùa nhưng dù là mùa hè thì thỉnh thoảng cũng sẽ có tuyết rơi chứ đừng nói là đến mùa tuyết rơi. Khi đó, tuyết lớn kéo tới, xung quanh đều là tuyết đọng cao tới đầu gối, lạnh lẽo đến nỗi không có cây cối nào sống được.”
Điều này khiến Trì Ương khó xử, thế thì khó mà trồng được rau.
Thấy đôi mắt trong veo long lanh kia như nhạt nhòa vì những gì mình nói, Trì Ương lại cúi đầu như chú cún con tội nghiệp, Gia Lị cứ muốn xoa đầu cô mãi thôi. Gia Lị an ủi, “Mấy hôm nữa tôi và bố sẽ đến chỗ tập kết để mua thảo mộc. Đây là chợ buôn bán lớn nhất trong toàn vùng tuyết, sẽ có những tộc khác tới, chắc chắn có người bán rau. Tôi về nói với bố xem có thể dẫn cô tới đó hay không nhé?”
Chợ buôn bán lớn nhất!
Cụm từ này khiến Trì Ương ngẩng đầu lên, từ trước tới nay cô chưa từng đi chợ siêu lớn như thế, cũng chỉ nghe trong sách nói, điều này khiến cô thấy hứng thú dạt dào.
“Không được.”
Gia Lị dẫn Trì Ương chạy tới nhà gỗ của bố mình, sau khi bày tỏ ý định muốn dẫn Trì Ương đi theo đến chợ tập kết, Tuân lão lại khăng khăng không chịu, thốt ra hai chữ chắc nịch.
“Tại sao chứ!” Gia Lị giẫm chân, nhìn Trì Ương ở cạnh, có thể thấy được cảm xúc của thiếu nữ ngoan ngoãn lập tức tiu nghỉu, cúi đầu ấm ức, ôi ôi Ương Ương đau lòng.
“Dẫu sao thì bố cũng dẫn con mà, dẫn Trì Ương theo có sao đâu!”
“Con cảm thấy ai có thể bảo vệ Trì Ương ở chỗ tập kết?” Tất nhiên là Tuân lão cũng chú ý đến vẻ mặt của Trì Ương, Gia Lị là con gái của ông ta, đó là sự bảo hộ tốt nhất với cô ấy. Không ai dám làm chuyện bất kính với con gái của tộc trưởng cả, nhưng Trì Ương thì khác.
Vốn dĩ Trì Ương đã xinh đẹp, làn da trắng ngần và dáng người nhỏ nhắn. Nếu một giống cái khó gặp như thế lại không có giống đực mạnh mẽ bảo vệ là chuyện vô cùng nguy hiểm. Tuân lão không dám chắc nếu mình dẫn cô đến chỗ long xà hỗn tạp đó, có thể dẫn cô về nhà an toàn hay không.
Sau khi ông ta nói xong, Gia Lị cũng biết đây là vì sự an toàn của Trì Ương. Từ nhỏ giống cái đã được dạy nếu không có giống đực bảo vệ, tình cảnh của bọn họ rất nguy hiểm.
Gia Lị nhìn Trì Ương với ánh mắt xin lỗi, vẻ mặt áy náy rất rõ, Trì Ương lại mỉm cười nói không sao.
“Ương Ương, đến lúc đó chắc chắn tôi sẽ đem nhiều rau về cho cô!” Nghĩ đến việc Trì Ương không thể đi, Gia Lị siết nắm chặt hứa hẹn, Trì Ương chưa kịp đáp lại, chợt nghe thấy tiếng cười khẩy vang lên sau lưng.
Lúc này hai cô gái mới thấy được vì ánh sáng nên cạnh tủ gỗ có một cái bóng, có một giống đực đang tựa vào chỗ đó. Trên đầu hắn có hai lỗ tai dựng thẳng nhưng khác với tai của Gia Lị, tai của hắn có màu đỏ rực như lửa, mái tóc dài đen xõa tung trên vai, sau lưng. Hắn nhướng mày nhìn bọn họ với ánh mắt trêu tức, hắn mặc chiếc áo choàng dài màu đỏ cùng màu với cái đuôi to, còn khoanh tay nhìn Trì Ương như đang quan sát điều thú vị gì đó.
Sau khi nhìn rõ hình dáng của người kia, Gia Lị ồ một tiếng, tức giận chỉ vào hắn rồi chất vấn, “Sao tên quỷ đáng ghét như anh lại ngồi xổm dưới đây nghe lén người khác nói chuyện vậy!”
Tên “quỷ đáng ghét” nhíu mày không trả lời Gia Lị, chỉ đi ra khỏi chỗ tối, tới gần Tuân lão, bưng cốc gỗ lên uống như khiêu khích. Lúc này Gia Lị mới chú ý thấy trên bàn có hai cái cốc, một cái là của bố mình, cái còn lại là của tên quỷ đáng ghét kia. Không phải là hắn nghe lén mà là bọn họ không chú ý đến sự có mặt của hắn khi vào phòng.