Hôm nay bọn họ học chung tiết thể dục với lớp của Lưu Tề Huy và Lý Thiên Diệu. Triệu Tử Huy đã luôn háo hức mong chờ được chơi bóng từ sáng sớm, thế là ngay khi chuông vừa reo, y lập tức gọi Thẩm Trình Miên và Hoắc Dục Tiêu đến sân vận động.
Đang đi trên đường, y chợt nghĩ đến tiết học thể dục tuần trước, bèn nhìn Hoắc Dục Tiêu, hỏi: "Anh Dục, cậu phụ đạo riêng cho Trình Miên từ khi nào thế? Tôi cảm thấy lối chơi của Trình Miên hồi tuần trước cứ giông giống cậu thế nào ấy."
Lúc này Thẩm Trình Miên mới nhớ ra mình chưa nói chuyện này cho Hoắc Dục Tiêu. Cậu quay phắt sang, đang định ra hiệu bằng mắt với hắn thì chợt nhìn thấy Hoắc Dục Tiêu gật đầu đồng ý không hề do dự.
"Tôi biết ngay mà!" Triệu Tử Huy tặc lưỡi, bất mãn nhìn Thẩm Trình Miên, "Hồi trước tôi lải nhải lôi kéo cậu chơi bóng thế nào cậu cũng không chịu, còn ghét bỏ ra mặt luôn ấy, thì ra là muốn anh Dục dạy riêng mới chịu chơi hả?"
Quả thật trước kia nguyên chủ rất ghét những hoạt động tập thể như thế này, Thẩm Trình Miên đành nói: "Thử rồi mới phát hiện chơi bóng cũng khá vui."
Triệu Tử Huy không xoắn xuýt mãi chuyện này nữa, đột nhiên nhìn thấy Lý Thiên Diệu ở phía trước, y kinh ngạc nói: "Sao Thiên Diệu lại đứng một mình thế? Anh Tề đâu?"
Nói xong, y cũng bước nhanh hơn vài bước, đuổi theo Lý Thiên Diệu.
Thẩm Trình Miên nhân cơ hội này nhìn Hoắc Dục Tiêu, cười nói: "Anh ơi, chúng ta ăn ý quá."
Khóe miệng Hoắc Dục Tiêu khẽ cong lên.
Triệu Tử Huy và Lý Thiên Diệu đang đợi ở phía trước, hai người cũng không tiện nói nhiều nên vội vàng đuổi theo.
"Sao không thấy Tề Huy đâu thế?" Sau khi đến gần, Thẩm Trình Miên hỏi Lý Thiên Diệu.
Lý Thiên Diệu nói: "Cậu ấy bận lắm, gần đây tôi chẳng gặp cậu ấy được mấy lần, lúc nãy vừa mới tan học đã bị một bạn nữ gọi đi rồi."
"Gì thế nhỉ?" Triệu Tử Huy bày ra vẻ mặt nhiều chuyện.
Lý Thiên Diệu cười nói: "Để xem cậu ấy giải thích thế nào."
Triệu Tử Huy tặc lưỡi, "Cậu cho rằng ai cũng mỗi ngày một cô như cậu à, nếu anh Tề bị nữ sinh nào đó gọi đi thì người ta chắc chắn là bạn gái nhỏ của cậu ấy rồi."
Lý Thiên Diệu không phản bác.
"Lát nữa cậu ấy có đến chơi bóng không? Hiếm lắm mới có một tuần hai lớp bọn mình học chung tiết thể dục mà." Triệu Tử Huy nói.
"Cậu hỏi thử đi." Lý Thiên Diệu nói.
Triệu Tử Huy lấy điện thoại ra nhắn tin cho Lưu Tề Huy.
Không đợi Lưu Tề Huy trả lời, bọn họ đến sân vận động chưa được bao lâu thì Lưu Tề Huy cũng đến, quả nhiên bên cạnh hắn có một nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa cao, trông rất phóng khoáng.
Triệu Tử Huy rất hào hứng, "Anh Tề, không giới thiệu chút à?"
Lưu Tề Huy cười cười, "Đây là Lư Khâm, lớp bảy."
Nữ sinh tên Lư Khâm lịch sự mỉm cười với bọn họ.
"Chuyện này là sao đây?" Triệu Tử Huy nháy mắt với Lưu Tề Huy, "Tôi chưa thấy cậu đi cùng nữ sinh bao giờ, xem ra mối quan hệ giữa hai người cũng không đơn giản đâu ha."
Lư Khâm cúi đầu, có vẻ hơi ngượng ngùng.
Lưu Tề Huy cười nói: "Đừng nói bậy, cẩn thận làm con gái nhà người ta mang tiếng xấu."
Triệu Tử Huy tặc lưỡi hai tiếng, Lưu Tề Huy nói thế chứng tỏ hắn đang để ý người ta, chẳng qua cả hai vẫn chưa xác lập quan hệ mà thôi.
"Thôi được rồi, sao cậu không giới thiệu bọn tôi với cô ấy, có còn coi bọn tôi là anh em không hả?" Triệu Tử Huy nói.
Lư Khâm nghe vậy liền liên tục xua tay, cười nói: "Không cần giới thiệu đâu, các cậu rất nổi tiếng trong trường mà."
Triệu Tử Huy nhướng mày, y vòng tay qua vai Lý Thiên Diệu, "Tầm này thì chúng ta trở thành những nhân vật làm mưa làm gió trong trường rồi còn gì?"
Lý Thiên Diệu hất tay y ra, "Bọn tôi có mưa gió gì hay không thì không biết, nhưng tôi chắc chắn não cậu bị bão tạt úng nước rồi."
Sau đó Triệu Tử Huy và Lý Thiên Diệu bắt đầu gây nhau ầm ĩ, Lưu Tề Huy nhìn Lư Khâm, giải thích: "Bình thường bọn họ vẫn hay như thế lắm, đừng để ý."
Lư Khâm cười gật đầu, hỏi Lưu Tề Huy: "Chút nữa bạn em muốn tới tìm em, có tiện không?"
Lưu Tề Huy cười cười, "Sao lại không tiện chứ."
Triệu Tử Huy và Lý Thiên Diệu cãi nhau chưa được bao lâu, thấy mọi người đã đến đông đủ, Triệu Tử Huy lập tức la lớn: "Chơi bóng đi chơi bóng đi."
Lần này Thẩm Trình Miên không còn lý do để trốn tránh nữa, cậu có thể bám vào cái cớ được Hoắc Dục Tiêu dạy riêng, thoải mái chơi hết sức mà không phải lo lắng.
Nhiệt độ ngoài trời không cao, nhưng chơi được nửa trận thì không khí dần nóng lên. Thẩm Trình Miên cởi áo khoác ra, khi đi đến rìa sân vận động, cậu đột nhiên chú ý tới một nữ sinh đang ngồi cạnh Lư Khâm, không hiểu tại sao, cậu liếc nhìn nữ sinh kia thêm vài lần.
Lư Khâm nhìn thấy Thẩm Trình Miên liền thân thiện nở nụ cười, cô cầm một chai nước đưa cho cậu, "Muốn uống nước không?"
Dù sao thì Lư Khâm cũng là người mà Lưu Tề Huy đưa đến, Thẩm Trình Miên cầm lấy chai nước, nói cảm ơn với cô.
Lư Khâm lắc đầu, đáp lời: "Thật ra chúng ta từng gặp nhau rồi, hôm sinh nhật của Tề Huy ấy, nhưng chắc lúc đó các cậu không thấy tôi."
Sinh nhật của Lưu Tề Huy có rất nhiều người, Thẩm Trình Miên lại hoàn toàn vắng mặt ở phần sau nên cậu không hề có chút ấn tượng nào về Lư Khâm.
Cậu cười cười xin lỗi, "Nhiều người quá."
Lư Khâm cũng mỉm cười, "Với lại ở đó ai cũng mặc lễ phục lịch sự, thoạt nhìn tôi cũng không phân biệt được."
Nữ sinh bên cạnh Lư Khâm cũng đang nhìn Thẩm Trình Miên, không hiểu sao Thẩm Trình Miên cứ có cảm giác mình cần phải chú ý đến nữ sinh này, cậu nhân cơ hội hỏi: "Đây là bạn cậu à?"
Lư Khâm hơi bất ngờ khi nghe Thẩm Trình Miên hỏi như vậy, cô gật đầu, "Ừ, Hân Hinh là bạn cùng lớp của tôi, cô ấy đi cùng tôi tới xem các cậu chơi bóng."
Hân Hinh...
Thẩm Trình Miên cảm thấy cái tên này hơi quen quen.
Thấy cả hai đều đã nhắc đến mình, nữ sinh bên cạnh Lư Khâm cũng mỉm cười với Thẩm Trình Miên, tính cách rất hào phóng, "Xin chào, tôi tên là Điền Hân Hinh."
Họ Điền. Thẩm Trình Miên chợt giật mình.
"Chơi nữa không?" Lúc này, Hoắc Dục Tiêu bước ra từ trong sân, cắt ngang cuộc trò chuyện của bọn họ. Hắn đi đến trước mặt Thẩm Trình Miên, hờ hững liếc nhìn hai nữ sinh.
Hoắc Dục Tiêu vẫn luôn để ý đến Thẩm Trình Miên, hắn biết cậu vừa trò chuyện với hai nữ sinh này một lúc lâu.
Thẩm Trình Miên hoàn hồn, nhìn thấy Hoắc Dục Tiêu, cậu mới chợt nhớ ra cái tên Điền Hân Hinh đã từng xuất hiện ở một đoạn nào đó trong nguyên tác.
Nguyên tác có nhắc đến một nữ sinh tên là Điền Hân Hinh, sau khi cô tỏ tình với Hoắc Dục Tiêu thì đã bị An Tử Mục nhắm đến. Gã còn lợi dụng Điền Hân Hinh để vu oan giá họa cho Hoắc Dục Tiêu không ít lần.
Nhưng thấy biểu cảm Hoắc Dục Tiêu không hề thay đổi khi nhìn thấy Điền Hân Hinh, Thẩm Trình Miên không khỏi thắc mắc liệu có phải hai người chỉ trùng tên với nhau hay không.
Cậu vẫn hơi lo lắng. Mặc dù bây giờ An Tử Mục không có ở đây, nhưng Thẩm Trình Miên phải bàn bạc trước với Hoắc Dục Tiêu, không thể để tình tiết kia thật sự xảy ra được.
Thẩm Trình Miên vô thức cau mày, khi chạm mắt với Hoắc Dục Tiêu, lông mày cậu mới dần dãn ra. Cậu lắc đầu, cười nói: "Không chơi nữa. Anh ơi, anh đến cửa hàng tiện lợi với em đi."
Hoắc Dục Tiêu gật đầu, "Được."
Thẩm Trình Miên vẫy tay với Triệu Tử Huy trong sân. Trước khi rời đi, Hoắc Dục Tiêu nhặt lấy chiếc áo khoác cậu vừa cởi ra, "Ra ngoài thì mặc vào đi, cẩn thận cảm lạnh."
Thẩm Trình Miên cũng biết người vừa đổ mồ hôi thì không nên hứng gió, cậu ngoan ngoãn nhận lấy áo khoác, "Được."
Vừa ra khỏi sân vận động, Thẩm Trình Miên lập tức nhìn Hoắc Dục Tiêu: "Anh ơi, anh có nhớ nữ sinh bên cạnh Lư Khâm là ai không?"
Hoắc Dục Tiêu nhướng mày, lắc đầu hỏi: "Sao thế?"
Mặc dù Thẩm Trình Miên đã tóm tắt sơ lược cốt truyện cho Hoắc Dục Tiêu nhưng cậu vẫn chưa thể giải thích tỉ mỉ từng chi tiết được, thế nên bây giờ Thẩm Trình Miên phải kể lại những đoạn có liên quan đến Điền Hân Hinh trong nguyên tác cho hắn một lần nữa.
Chuyện của Điền Hân Hinh xảy ra khi cả Lý Thiên Diệu, Lưu Tề Huy và Triệu Tử Huy đều đang nghỉ học. Có thể nói đây chính là thành công đầu tiên của An Tử Mục trong chuỗi kế hoạch vu khống và phá hoại thanh danh Hoắc Dục Tiêu của gã.
Ban đầu, Điền Hân Hinh chỉ công khai tỏ tình với Hoắc Dục Tiêu như bao người, hắn không lạ gì chuyện này nữa, lời tỏ tình của cô cũng chẳng được hắn để tâm. Nhưng khi đó, An Tử Mục đã coi Hoắc Dục Tiêu là tài sản riêng của mình, tuyệt đối không cho phép người khác tơ tưởng đến hắn. Trong mắt An Tử Mục, việc Điền Hân Hinh tỏ tình với Hoắc Dục Tiêu chẳng khác nào đang khiêu khích giới hạn của gã.
Lúc đó An Tử Mục đã bắt tay vào chuẩn bị cho kế hoạch giam cầm Hoắc Dục Tiêu, gã mượn thời cơ này, lợi dụng lời tỏ tình công khai của Điền Hân Hinh để bôi xấu Hoắc Dục Tiêu, hủy hoại hình tượng của hắn.
Thủ đoạn của An Tử Mục rất ác độc. Khi ấy gã mới chuyển đến nơi này được hơn nửa học kỳ, có cái danh thiếu gia nhà họ An cộng thêm hình tượng dịu dàng thân thiện trước mặt người ngoài, cuộc sống của An Tử Mục ở thành phố Nam phải nói là như cá gặp nước. Trùng hợp thay, trong vô số những kẻ ngày ngày vây quanh gã, có vài người là bạn học cùng lớp của Điền Hân Hinh.
An Tử Mục ngầm bóng gió cho nhóm người kia gây sự với Điền Hân Hinh, đồng thời xúi giục bọn họ lợi dụng danh nghĩa của Hoắc Dục Tiêu, nói với Điền Hân Hinh rằng lời tỏ tình của cô làm hắn cảm thấy phiền phức nên mới sai bảo bọn họ đến đây dạy cho cô một bài học.
Câu chuyện này vẫn còn rất nhiều điểm đáng ngờ, nhưng Điền Hân Hinh tin, cô về nhà khóc lóc kể lể với ba mẹ. Tình cờ thay, ba của Điền Hân Hinh đang làm việc trong lĩnh vực truyền thông, ông vừa muốn trút giận thay con gái, lại vừa cảm thấy thân phận của Hoắc Dục Tiêu có thể mang lại độ hot rất cao nên đã thêm mắm dặm muối, sau đó đăng thẳng video vạch trần toàn bộ sự việc này lên mạng.
Mặc dù sau này nhà họ Hoắc đã ra mặt đè ép sự việc xuống nhưng toàn bộ học sinh trong trường đều đã biết chuyện. Không phải tất cả mọi người đều tin nhưng kiểu gì cũng có vài người nghi ngờ, hình tượng của Hoắc Dục Tiêu vẫn bị ảnh hưởng ở một mức độ nào đó.
Sau khi kể xong, Thẩm Trình Miên nói: "Lúc nãy Lư Khâm nói nữ sinh kia tên Điền Hân Hinh, không biết có phải cô ấy không."
"Vừa nãy cậu nói chuyện với bọn họ là vì việc này?" Hoắc Dục Tiêu hỏi.
Thẩm Trình Miên gật đầu, "Tôi có cảm giác là cô ấy."
Có thể là do giác quan thứ sáu, từ lần đầu tiên nhìn thấy nữ sinh kia, cậu đã vô thức chú ý đến cô rồi.
Sau khi biết Thẩm Trình Miên nói chuyện với hai nữ sinh kia vì việc này, Hoắc Dục Tiêu không còn chăm chăm để ý nữa, hắn nói bằng giọng điệu không quan tâm: "Đúng là đời trước đã từng xảy ra chuyện này."
Thẩm Trình Miên căng cứng cả người, lập tức nhìn về phía Hoắc Dục Tiêu.
Khi cậu nghe Hoắc Dục Tiêu nói rằng đời trước hắn cố ý để An Tử Mục giam cầm mình, cậu cũng biết những chuyện ở phần đầu tiểu thuyết nhất định đã xảy ra, nếu không thì Hoắc Dục Tiêu sẽ không phải đi đến bước đường này.
Mặc dù đã đoán được từ trước, nhưng Thẩm Trình Miên vẫn không khỏi đau lòng khi chính tai nghe thấy Hoắc Dục Tiêu kể về việc hắn bị hủy hoại thanh danh ở đời trước.
Đối diện với ánh mắt của Thẩm Trình Miên, trái tim Hoắc Dục Tiêu mềm nhũn, hắn an ủi cậu, "Đừng để bụng làm gì, chỉ là chuyện nhỏ thôi."
Đối với Hoắc Dục Tiêu thì đây chỉ là chuyện nhỏ, ai lại quan tâm đến những lời buộc tội vô căn cứ làm gì. Hắn cũng chưa từng để ý đến cái nhìn của người khác, nếu Thẩm Trình Miên không nhắc thì hắn cũng quên mất chuyện này đã từng xảy ra ở đời trước.
Thẩm Trình Miên nhìn Hoắc Dục Tiêu, biết hắn thật sự không thèm quan tâm nên trong lòng cũng dễ chịu hẳn. Cậu nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn, "Điền Hân Hinh ở đời trước là nữ sinh vừa nãy à?"
Hoắc Dục Tiêu lắc đầu, kiên nhẫn kể lại những gì hắn đã trải qua từ góc độ của bản thân: "Tôi không có ấn tượng gì về cô ấy, chuyện kia vừa được tung lên mạng thì bộ phận xử lí của nhà họ Hoắc đã nhanh chóng giải quyết rồi, ảnh hưởng rất nhỏ, tôi cũng chẳng quan tâm những người khác nghĩ gì nên không truy cứu đến cùng."
Để phục vụ cho những người có thân phận như hắn, bộ phận xử lí khủng hoảng của nhà họ Hoắc phải thường xuyên đối phó với mấy kẻ ăn nói xằng bậy về gia tộc bọn họ chỉ để nổi tiếng, có lẽ họ cũng xử lí ba của Điền Hân Hinh như mấy tài khoản ké fame bình thường khác.
"Theo như trong sách, rất có thể là do An Tử Mục đứng sau thêm dầu vào lửa nên đoạn video đó mới được truyền bá rộng rãi trong trường như vậy." Hoắc Dục Tiêu nói.
Thẩm Trình Miên gật đầu, nghĩ đến An Tử Mục, cậu khẽ nhíu mày.
"Có phải cậu ta sắp quay lại rồi không?"
Khóe miệng Hoắc Dục Tiêu cong lên, "Em nghĩ tại sao cậu ta lại đột nhiên đến thủ đô?"
Ánh mắt Thẩm Trình Miên khẽ lay động, cậu nhìn Hoắc Dục Tiêu, "Anh, chuyện đó là do anh làm hả?"
Thẩm Trình Miên đột nhiên giật mình nhận ra, Hoắc Dục Tiêu đã sống lại một đời rồi, sao có thể chỉ ngồi yên một chỗ được?
Hơn nữa, đời trước, Hoắc Dục Tiêu vẫn có thể tống An Tử Mục vào tù ngay cả khi hắn rơi vào tình thế bất lợi. Đời này, khi Hoắc Dục Tiêu hoàn toàn chiếm thế thượng phong thì sự uy hiếp mà An Tử Mục có thể mang lại cho hắn cũng trở nên cực kì hạn chế.
Hoắc Dục Tiêu gật đầu, giọng điệu không nhanh không chậm, "Yên tâm chờ đợi đi, không bao lâu nữa em sẽ thấy được tin tức cậu ta bị tống vào tù thôi."
Mặc dù Thẩm Trình Miên không biết chính xác Hoắc Dục Tiêu đã làm những gì, nhưng cậu biết Hoắc Dục Tiêu nói được làm được. Cậu gật đầu, trong mắt cuối cùng cũng hiện lên chút vui vẻ, "Được."
Có rất nhiều chuyện đã thay đổi từ trước khi cậu kịp nhận ra.
Thẩm Trình Miên vẫn nhớ rõ cảm giác hoảng sợ của mình khi thấy những tình tiết trong sách đột nhiên thay đổi vô duyên vô cớ. Bây giờ nghĩ lại, chắc hẳn Hoắc Dục Tiêu chính là nguyên nhân của những thay đổi mà cậu không hề biết đến.
Lời editor: Bé Miên gọi được một lần rồi quen miệng gọi hoài luôn á =))) Cứ anh ơi anh à suốt