Hoắc Dục Tiêu tắm xong thì bước ra ngoài, mở máy tính lên, thấy có email mới, hắn liền bấm vào kiểm tra.
Người duy nhất có thể gửi email vào hộp thư này là những người được hắn cử đi làm việc. Email kia đến từ người mà hắn đã sắp xếp đến thủ đô để theo dõi hành động của An Tử Mục.
Đúng như hắn dự đoán, An Tử Mục sẽ bị nhốt ở nhà họ An ít nhất hai tháng nữa.
Cho dù là ở đời trước, khi Hoắc Dục Tiêu bị người người xa lánh, hắn vẫn có thể khiến An Tử Mục phải trở nên khốn đốn. Đời này, thông tin trong tay hắn còn phong phú hơn nhiều, muốn xử lí gã lại càng dễ như trở bàn tay.
Sở dĩ trước kia hắn không xuống tay là bởi vì An Tử Mục vẫn còn giá trị lợi dụng.
Sống lại một đời quá nhàm chán, Hoắc Dục Tiêu vốn định thừa nước đục thả câu, mà An Tử Mục chính là cây gậy hắn dùng để khuấy đục nước. Dù sao thì ở đời trước, sự xuất hiện của An Tử Mục đã giúp hắn từng bước từng bước vạch trần gương mặt thật của những người kia, hắn cũng rất vui vẻ mà mượn gió bẻ măng.
Nhưng bây giờ hắn không còn hứng thú với chuyện này nữa.
Dù là nhà họ Hoắc hay bọn Lưu Tề Huy, Hoắc Dục Tiêu đều không hứng thú với họ bằng Thẩm Trình Miên, hắn không cần phải lãng phí thời gian cho những người này làm gì.
Nếu An Tử Mục đã không còn giá trị lợi dụng, tất nhiên hắn sẽ không để gã ở đây làm chướng mắt mình nữa, đã thế còn vô duyên vô cớ phân tán sự chú ý của Thẩm Trình Miên, khiến người khác khó chịu.
Ngay từ đầu Hoắc Dục Tiêu đã không định để An Tử Mục có một kết cục tốt đẹp. Vậy nên sau khi sống lại, hắn đã sử dụng những thông tin mình có được ở đời trước để thu thập rất nhiều nhược điểm của gã.
Chút phiền phức nhỏ này chỉ mới là món quà đầu tiên dành cho gã mà thôi.
An Tử Mục dám đụng đến Thẩm Trình Miên thì không khác gì chạm vào giới hạn của hắn, vậy nên gã phải trả giá cho hành động của mình.
Nếu muốn An Tử Mục hoàn toàn không thể trở mình, chỉ dựa vào những chứng cứ chứng minh An Tử Mục từng hai lần ra tay với Thẩm Trình Miên thì còn lâu mới đủ. Nếu hắn đã bắt tay vào hành động, chắc chắn sẽ khiến gã không thể nào lật ngược tình thế được nữa.
Bây giờ chỉ mới là món khai vị.
An Tử Mục thoạt nhìn trông có vẻ khiêm tốn nhã nhặn, nhưng thực chất gã lại là kiểu người ham mê kích thích, không hề thận trọng, gã thích chơi, lại còn hay chơi lớn. Sau khi An Tử Mục tới thành phố Nam cũng không hề kiềm chế chút nào, để lại khá nhiều nhược điểm.
Những việc đó có lẽ không phải phiền phức gì lớn, nhưng nhà họ An coi trọng quy củ, chuyện lần này đã đủ để ngáng chân An Tử Mục một thời gian.
Hiện tại Hoắc Dục Tiêu cũng chỉ muốn An Tử Mục đừng ở đây làm chướng mắt hắn mà thôi.
Đợi đến khi An Tử Mục không thể không chạy về thành phố Nam, hắn sẽ tiếp đón gã bằng một món quà lớn.
Đầu ngón tay Hoắc Dục Tiêu gõ nhẹ lên mặt bàn, hắn tắt hộp thư đi. Khi đóng máy tính lại, Hoắc Dục Tiêu chợt nghe thấy động tĩnh ngoài ban công, sau đó có người gõ nhẹ vào cửa sổ phòng hắn, giọng nói của Thẩm Trình Miên vang lên từ phía sau tấm kính.
"Anh Dục ơi, cậu ngủ chưa vậy?"
Sự lạnh lẽo dưới đáy mắt hắn nhanh chóng biến mất khi nghe thấy giọng nói của Thẩm Trình Miên. Hoắc Dục Tiêu đứng dậy, kéo rèm cửa ra, lập tức nhìn thấy Thẩm Trình Miên mặc đồ ngủ đứng bên ngoài cửa sổ, cậu còn giơ tay lên như đang định gõ cửa lần nữa.
Hoắc Dục Tiêu vô thức nhìn chằm chằm họa tiết hoạt hình khủng long in trên bộ đồ ngủ của Thẩm Trình Miên. Lúc chọn đồ ngủ, hắn đã cố ý chọn mấy bộ nhìn hơi trẻ con, không ngờ mới ngày đầu tiên Thẩm Trình Miên đã mặc bộ đồ này, lại còn có hiệu quả đúng như hắn mong đợi, trông cực kì ngoan.
Tâm trạng Hoắc Dục Tiêu rất tốt, khóe miệng hắn khẽ nhếch lên. Hoắc Dục Tiêu mở cửa sổ ra, nói với Thẩm Trình Miên: "Không khóa, lần sau cứ đẩy cửa đi vào."
Thẩm Trình Miên cầm một tập bài thi trên tay, sau khi vào bên trong, nghe Hoắc Dục Tiêu nói vậy, cậu không khỏi cười cười, "Lỡ cậu đang ngủ thì sao, tôi mà đi vào luôn thì không hay lắm."
Hoắc Dục Tiêu nhướng mày, "Tôi không ngại bị cậu nhìn."
Thẩm Trình Miên cảm thấy câu này của hắn cứ kì kì ở đâu đó, cậu lắc đầu nói: "Kể cả tôi có đi vào thì chắc chắn không phải để nhìn cậu ngủ, tôi không phải lưu manh."
Hoắc Dục Tiêu khẽ cong môi, hắn đóng cửa sổ lại lần nữa, nhìn Thẩm Trình Miên, "Sao không vào bằng cửa chính, thích đi đường ban công à?"
Thẩm Trình Miên hơi ngơ ngác một lúc, sau khi nhận ra thì đột nhiên thấy buồn cười, "Cậu không nói tôi cũng quên mất."
Cậu leo ban công vào đây theo bản năng, hoàn toàn không nghĩ đến vụ đi cửa chính.
"Xem ra chọn hai phòng này là đúng rồi." Hoắc Dục Tiêu nói.
Thẩm Trình Miên cảm thấy câu này của hắn cứ có ẩn ý gì đó, lông mày cậu giật giật, khoa trương nói: "Do hai ban công thông nhau nên tôi mới vào bằng ban công, không thì chắc chắn tôi sẽ đi bằng cửa chính."
Sao mà không chịu bỏ qua vụ nhảy ban công ở nhà Lưu Tề Huy vậy trời.
Thấy hắn chủ động nói sang chuyện khác, Thẩm Trình Miên thở phào nhẹ nhõm, cậu đặt bài thi lên bàn học, chỉ vào một câu sai trên đề, "Tôi không làm được câu này."
Hoắc Dục Tiêu kéo ghế cho cậu ngồi xuống rồi đứng dựa vào bàn đọc đề.
Sau khi phân tích đề bài, hắn giải thích ý tưởng của mình cho Thẩm Trình Miên. Đợi Thẩm Trình Miên hiểu rõ cách làm, Hoắc Dục Tiêu nhìn đồng hồ, nhắc nhở cậu: "Tối nay về phòng đừng làm bài nữa, đi ngủ sớm một chút."
Thẩm Trình Miên nở nụ cười rồi gật đầu.
Bình thường, nếu đã học bài trong tiết tự học buổi tối thì khi về nhà cậu sẽ không học nữa. Sở dĩ hôm nay Thẩm Trình Miên vẫn còn xem đề thi là bởi vì trong lòng cậu cứ lấn cấn một cảm giác gì đó, tâm trạng không thể nào bình tĩnh lại được. Cậu muốn dời sự chú ý của mình bằng cách giải đề nhưng lại gặp phải một câu hỏi không biết làm, thấy đèn bên phòng Hoắc Dục Tiêu vẫn còn sáng nên mới qua đây hỏi hắn một chút.
Sau khi hiểu được cách làm, Thẩm Trình Miên đứng lên, "Anh Dục, tôi về phòng đây, cậu cũng ngủ sớm một chút đi."
Lúc cậu đứng lên, Hoắc Dục Tiêu mới nhận ra cổ áo của cậu có vẻ hơi rộng, để lộ ra nửa phần xương quai xanh, trông rất gợi cảm.
Hoắc Dục Tiêu nhìn chằm chằm xương quai xanh của cậu vài giây rồi dời mắt, "Quần áo có vừa người không?"
Thẩm Trình Miên chỉ mới nhìn sơ qua, vẫn chưa mặc thử bộ nào, vậy nên khi Hoắc Dục Tiêu hỏi, cậu chỉ dè dặt trả lời: "Chắc là vừa đó, đều là kích cỡ bình thường của tôi mà."
Thật ra Thẩm Trình Miên có hơi khâm phục, rõ ràng Hoắc Dục Tiêu chưa từng hỏi cậu mấy chuyện này bao giờ, nhưng kích cỡ quần áo mà hắn đã chuẩn bị căn bản đều chính xác.
Nghĩ đến việc phần lớn thời gian cũng chỉ có hai người bọn họ ở nhà, Hoắc Dục Tiêu đành kìm nén ý định đổi toàn bộ đồ ngủ trong tủ quần áo của Thẩm Trình Miên thành cỡ nhỏ hơn.
Trong lòng Hoắc Dục Tiêu hơi nóng lên, hắn rũ mắt, giúp cậu sửa lại cổ áo, "Đi ngủ sớm một chút."
Thẩm Trình Miên cúi đầu, chỉ kịp nhìn thấy Hoắc Dục Tiêu rụt tay lại. Cậu không phát hiện điều gì không ổn, chỉ cho rằng có thứ gì đó dính trên cổ áo mình nên hắn mới giúp cậu phủi nó xuống.
Cậu ngẩng đầu cười với Hoắc Dục Tiêu, "Ngủ ngon."
Nói xong, Thẩm Trình Miên ngựa quen đường cũ mà đi về phía cửa sổ, đi được nửa đường lại nghĩ đến gì đó, cậu lại lui về, nhìn Hoắc Dục Tiêu, "Tôi đi cửa chính."
Hoắc Dục Tiêu mỉm cười, "Đi ban công cũng được."
Sở dĩ Hoắc Dục Tiêu chọn hai căn phòng này là vì hắn đã tính toán đến chuyện lần trước, hắn không định chừa chỗ cho Thẩm Trình Miên biểu diễn tiếp.
Hắn vẫn còn nhớ lần trước mình đã sợ hãi như thế nào, hắn sẽ không bao giờ để cậu có cơ hội làm thế một lần nữa.
"Vậy cậu quên chuyện lần trước đi." Thẩm Trình Miên nhìn hắn.
Quên thì không quên được, dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên trong cả hai đời hắn cảm thấy hoảng sợ đến vậy vì hành động của một ai đó.
Nhưng trước ánh mắt mong chờ của Thẩm Trình Miên, Hoắc Dục Tiêu không thể nào nói không, hắn đành gật đầu đồng ý, "Quên rồi."
Thẩm Trình Miên cười hì hì, cậu xoay người đi về phía cửa sổ, cố ý nói: "Phong cảnh trên ban công rất đẹp, tôi thích đi đường này."
Dáng vẻ con nít này rất hợp với bộ đồ ngủ cậu đang mặc, thảo nào trong tủ có nhiều đồ ngủ như vậy, Thẩm Trình Miên lại chọn đúng bộ này.
Hoắc Dục Tiêu khẽ nhếch môi, lại nghĩ đến một chuyện, hắn dặn dò: "Cửa sổ và cửa chính đều không khóa, nếu gặp ác mộng cứ qua đây tìm tôi."
Thẩm Trình Miên không ngờ Hoắc Dục Tiêu vẫn còn nhớ rõ việc này, trong lòng cậu hơi lay động, ngay cả ông nội lúc cậu còn nhỏ chắc cũng không cẩn thận đến vậy đâu nhỉ?
Ác mộng thôi mà, bây giờ cậu cũng không phải con nít nữa rồi. Mặc dù đây chỉ là chuyện nhỏ, nhưng lại đáng để Hoắc Dục Tiêu ghi nhớ trong lòng.
Thẩm Trình Miên rũ mắt, cậu gật đầu, "Tôi biết rồi."
Dáng vẻ này của Thẩm Trình Miên trông càng ngoan ngoãn hơn nhiều, Hoắc Dục Tiêu kìm nén cảm giác muốn sờ đầu cậu, yết hầu cuộn lên cuộn xuống, "Ngủ ngon."
Sau khi trở về từ phòng Hoắc Dục Tiêu, cảm giác khó chịu mơ hồ trong lòng Thẩm Trình Miên đã dần biến mất. Cậu cất bài thi lại vào cặp rồi nằm xuống giường bắt đầu đi ngủ.
Thẩm Trình Miên rất ít khi bị lạ giường, thích nghi với môi trường mới cũng không thành vấn đề, nhưng tối nay cậu lại cảm thấy hơi mất ngủ.
Nhắm mắt lại hồi lâu mà vẫn không có cảm giác buồn ngủ, cậu đành nghiêng người nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Thẩm Trình Miên để rèm cửa hé mở, khi nằm trên giường có thể nhìn thấy ánh đèn từ phòng ngủ của Hoắc Dục Tiêu.
Cậu nhìn chằm chằm vào ánh sáng kia, suy nghĩ vẩn vơ trong chốc lát rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, Thẩm Trình Miên bị đánh thức bởi ánh nắng chiếu vào từ ngoài cửa sổ. Khi mới tỉnh dậy, cậu có hơi ngơ ngác, nhìn chằm chằm trần nhà lạ lẫm một lúc lâu mới dần nhớ ra bây giờ mình đang ở đâu.
Chuông báo thức trên điện thoại cậu vẫn chưa reo, vì bây giờ đã có thể tiết kiệm được một tiếng đi xe nên Thẩm Trình Miên đặt báo thức muộn hơn trước một tiếng. Cậu chỉ thức dậy trễ hơn hôm qua có vài phút, chắc là do tác dụng của đồng hồ sinh học.
Thẩm Trình Miên nằm trên giường một lúc. Hẳn là đêm qua cậu vẫn nằm mơ, nhưng khi thức dậy thì hoàn toàn không nhớ được nội dung giấc mơ nữa, có cảm giác thoải mái hơn trước kia rất nhiều. Nghĩ vậy, cậu không khỏi cúi đầu nhìn xuống giường mình.
Chẳng lẽ cái giường này thật sự có ma lực gì đó?
Thẩm Trình Miên chỉ chìm trong dòng suy nghĩ của mình trong chốc lát, cậu cũng không muốn ngủ tiếp nữa nên lập tức rời giường.
Thẩm Trình Miên vừa ra khỏi phòng thì tình cờ gặp dì Vương đang mở cửa đi vào. Nhìn thấy cậu, dì hơi kinh ngạc: "Sao thiếu gia không ngủ thêm chút nữa?"
Thẩm Trình Miên cười nói: "Con quen dậy giờ này rồi ạ."
Dì Vương cười, "Cậu ngồi đây một lát đi, bữa sáng sắp xong rồi."
Thẩm Trình Miên gật đầu.
Dì Vương đi vào nhà bếp, Thẩm Trình Miên quay đầu nhìn về phía phòng ngủ của Hoắc Dục Tiêu. Cậu nhớ tối qua khi cậu đi ngủ thì bên Hoắc Dục Tiêu vẫn chưa tắt đèn, cũng không rõ hắn đi ngủ lúc mấy giờ.
Không có chuyện gì làm, Thẩm Trình Miên vô thức đi đến trước cửa phòng Hoắc Dục Tiêu, cậu nhàm chán nhìn đồng hồ, không biết khi nào hắn mới dậy.
Cậu đang nghĩ ngợi, đột nhiên nghe thấy trong phòng có tiếng động, mắt Thẩm Trình Miên sáng lên, cậu thử gõ cửa nhẹ nhàng, "Anh Dục ơi?"
Đợi một lúc lâu, ngay khi cậu cho rằng chắc là Hoắc Dục Tiêu vẫn chưa dậy thì trong phòng lại vang lên tiếng nước chảy róc rách.
Phòng ngủ của Thẩm Trình Miên và Hoắc Dục Tiêu có bố cục đối xứng nên cậu có thể chắc chắn rằng tiếng nước chảy đang phát ra từ trong phòng tắm.
Có vẻ như Hoắc Dục Tiêu đang rửa mặt. Thẩm Trình Miên đi vào nhà bếp xem thử dì Vương làm bữa sáng đến đâu rồi.
Vì cậu thích ăn cháo dì Vương nấu nên sáng nào dì Vương cũng sẽ nấu cháo cho cậu, hôm nay cũng thế. Thẩm Trình Miên thích ăn mặn, lúc cậu vừa bước vào thì thấy dì Vương đang định cho muối vào nồi, cậu chợt nhớ ra trong sách có viết Hoắc Dục Tiêu thích ăn ngọt nên vội vàng bước đến ngăn dì Vương lại.
"Dì Vương, anh Dục thích ăn ngọt, lần sau nấu riêng đi ạ."
Lúc này dì Vương mới nhận ra, "Xem dì này, dì quên hỏi khẩu vị của thiếu gia Hoắc mất rồi."
Nói xong, dì bắt đầu hỏi Thẩm Trình Miên về sở thích của Hoắc Dục Tiêu. Thẩm Trình Miên cũng không biết nhiều, Hoắc Dục Tiêu rất ít khi biểu đạt sở thích của mình, nhờ có nguyên tác cậu mới biết hắn thích đồ ngọt, nhưng những chuyện khác thì cậu không rõ lắm, đành phải nói với dì Vương rằng cậu sẽ hỏi hắn sau.
Thẩm Trình Miên nói chuyện với dì Vương được một lúc, khi ra khỏi nhà bếp, cậu cứ nghĩ Hoắc Dục Tiêu đã ra ngoài rồi, không ngờ cửa phòng hắn vẫn đóng chặt.
Thẩm Trình Miên đi đến trước cửa, nghe thấy bên trong vẫn có tiếng nước chảy, cậu có hơi bất ngờ.
Chẳng lẽ Hoắc Dục Tiêu đang tắm?
Mới sáng sớm mà đi tắm hả?
Cậu gõ cửa, nói: "Anh Dục ơi?"
Tiếng nước róc rách trong phòng ngừng lại. Thẩm Trình Miên đợi một lúc, cửa đột nhiên hé mở, tóc Hoắc Dục Tiêu vẫn còn ướt, hắn nhìn cậu chằm chằm, trong mắt ẩn chứa một cảm xúc sâu thẳm rất khó phát hiện.
Thẩm Trình Miên kinh ngạc nhìn hắn, "Anh Dục, cậu đang tắm hả?"
Hoắc Dục Tiêu gật đầu, mở cửa cho cậu vào trong.
Sau khi cánh cửa hoàn toàn mở ra, Thẩm Trình Miên mới phát hiện Hoắc Dục Tiêu chỉ đang mặc mỗi cái áo choàng tắm, từng giọt nước tí tách nhỏ xuống từ trên tóc hắn, trượt dọc theo chiếc cằm tinh xảo, thấm vào bên trong cổ áo đang hé mở.
Cậu đã quen với dáng vẻ chỉn chu của Hoắc Dục Tiêu, đây là lần đầu tiên cậu thấy hắn trông luộm thuộm như vậy, nhìn...không giống ngày thường chút nào.
Hắn tùy tiện dùng khăn xoa xoa tóc, mặc dù chỉ là một động tác đơn giản, nhưng ngay lúc này lại như vô tình mang theo một ý nghĩa sâu xa nào đó.
Thẩm Trình Miên luôn cảm thấy Hoắc Dục Tiêu bây giờ cứ có gì đó rất kì lạ, cậu ho nhẹ một tiếng, cố tìm chuyện để nói.
"Anh Dục, hôm qua cậu ngủ ngon không?"
Không biết có phải Thẩm Trình Miên bị ảo giác hay không, sau khi hỏi câu này, hình như Hoắc Dục Tiêu lại tiếp tục nhìn chằm chằm cậu.
"Không tệ."
"Ồ." Thẩm Trình Miên suy nghĩ một lúc, lại hỏi, "Cậu hay đi tắm buổi sáng hả?"
Dù sao thì sau này bọn họ cũng ở chung rồi, cậu vẫn nên hiểu rõ thói quen sinh hoạt của đối phương một chút.
Lần này Hoắc Dục Tiêu nhìn cậu khá lâu, động tác lau tóc cũng dừng lại.
"Tùy tình huống."
Thẩm Trình Miên hỏi: "Tình huống gì cơ?"
Hoắc Dục Tiêu ném khăn lông qua một bên, hắn bước đến, nhẹ nhàng véo vành tai của Thẩm Trình Miên một cái.
Thẩm Trình Miên mở to hai mắt nhìn hắn với vẻ mặt khó hiểu.
Vành tai đỏ bừng của cậu khiến Hoắc Dục Tiêu chợt nhớ đến cảnh tượng nào đó trong giấc mơ đêm qua, hắn kìm nén cảm xúc trong mắt, trầm giọng nói: "Tôi thay quần áo, sẽ ra ngay, cậu ăn sáng trước đi."