Hiện tại An Tử Mục không lộ ra chút dấu vết nào, kể cả khi cậu nói rằng Dương Thiên là do An Tử Mục sai khiến, mấy người này cũng sẽ không tin cậu.
"Thôi, mặc kệ lý do là gì, cậu ta dám hại Trình Miên, chuẩn bị tinh thần ăn cơm tù đi." Triệu Tử Huy bình thản nói.
Thẩm Trình Miên dường như nghĩ đến điều gì đó, nói: "Đôi khi một người muốn hại người khác cũng không cần lý do đâu, tôi nhắc cho các cậu nhớ, sau này mỗi lần ra khỏi nhà nhất định phải mang theo vệ sĩ."
Câu sau là Thẩm Trình Miên làm quá lên, dù sao thì trong nguyên tác là do bọn không hề đề phòng nên mới bị An Tử Mục gài bẫy dễ dàng như vậy.
Nhưng bọn Triệu Tử Huy chỉ cho là Thẩm Trình Miên bị chuyện lần này hù cho sợ rồi, an ủi nói, "Cậu yên tâm đi Trình Miên, sau này bọn tôi sẽ cố gắng không bao giờ để cậu một mình, chuyện giống như ngày hôm qua sẽ không bao giờ xảy ra nữa đâu."
Thẩm Trình Miên biết là nói như vậy rất khó khiến cho bọn bọ để tâm, cậu rũ mắt, ánh sáng trong mắt dường như ảm đạm hơn nhiều, than nhẹ một tiếng: "Lúc bị nhốt trong phòng chứa đồ không ra được, tôi thật sự cho rằng bản thân sẽ bỏ mạng."
Vừa nói xong, một sự im lặng bị đè nén bao trùm cả phòng bệnh, bầu không khí thoáng chốc trở nên trầm trọng.
Trong số bọn họ, Thẩm Trình Miên là người nhỏ tuổi nhất, hơn nữa ba Thẩm mẹ Thẩm trước giờ đều rất cưng chiều cậu, mặc dù tính cách không hoạt bát, nhưng mấy người bọn họ chưa từng thấy bộ dáng mất hồn mất vía như vậy của cậu bao giờ.
Nghĩ lại thì người ta cũng là một cậu chủ nhỏ được cưng chiều trong nhà, đột nhiên gặp phải chuyện này, không biết đã bị đả kích nhiều đến mức nào.
Ngay cả Triệu Tử Huy trước giờ không tim không phổi cũng cảm giác được cảm xúc của Thẩm Trình Miên không bình thường, biểu cảm trên mặt căng thẳng hẳn lên.
"Trình Miên, chuyện này đã qua rồi, đừng nghĩ nhiều nữa." Lý Thiên Diệu ấp úng mở miệng an ủi.
"Đúng vậy đúng vậy, đừng suy nghĩ nữa, đã qua hết rồi." Triệu Tử Huy vội vàng hùa theo.
Bọn họ đều là những cậu chủ sống trong nhung lụa, chưa từng an ủi người khác bao giờ, đột nhiên gặp phải chuyện như vậy, tay chân vẫn có hơi luống cuống.
Ý của Thẩm Trình Miên cũng không phải là muốn bọn họ an ủi mình, cậu xoa xoa đôi mắt, nhìn thẳng vào mắt bọn họ, "Lúc cái chết gần kề tôi thật sự rất bất lực, tôi không hi vọng các cậu phải trải qua cảm giác đó, tóm lại, chú ý an toàn không bao giờ là thừa cả."
Cậu mặc trang phục bệnh nhân, sắc mặt vẫn còn tái nhợt, nhìn cực kì đáng thương, hơn nữa vừa rồi còn nói như thế kia, lúc này ai cũng không dám coi lời nói này của cậu như gió thoảng bên tai.
"Chú ý an toàn chú ý an toàn, lát nữa về tôi sẽ bố trí vệ sĩ ngay lập tức." Triệu Tử Huy nói.
"Đúng vậy đúng vậy, ngay lập tức luôn." Lý Thiên Diệu cũng đáp.
Đôi mắt trông mong của Thẩm Trình Miên nhìn về phía Hoắc Dục Tiêu, người duy nhất không tỏ thái độ gì, trong mắt ẩn chứa một chút căng thẳng gấp gáp.
Hoắc Dục Tiêu thoạt nhìn không giống người sẽ vì để ý đến tâm trạng người khác mà dễ dàng đồng ý chuyện gì chút nào.
Đối mặt với ánh mắt của cậu, con ngươi của Hoắc Dục Tiêu hơi đanh lại, đảo qua đuôi mắt hơi ửng đỏ Thẩm Trình Miên vừa dụi, không biết suy nghĩ cái gì, khẽ gật đầu.
Thẩm Trình Miên thở phào nhẹ nhõm.
Tuy rằng chỉ như vậy không thể nào ngăn cản hoàn toàn những bẫy rập mà An Tử Mục giăng ra, nhưng đề phòng trước vẫn hơn.
Thấy cảm xúc của Thẩm Trình Miên đã hồi phục đôi chút, Triệu Tử Huy và Lý Thiên Diệu đồng lòng dẹp cái chủ đề này qua một bên, nói về mấy sự kiện thú vị xảy ra trong trường ngày hôm nay, bầu không khí cũng trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều.
Trò chuyện khiến thời gian trôi qua nhanh chóng, bởi vì lo lắng thân thể của Thẩm Trình Miên chưa hoàn toàn hồi phục, bọn họ cũng không dám ở lại lâu, dặn dò Thẩm Trình Miên nghỉ ngơi sớm rồi lần lượt về nhà.
Bọn họ đi rồi, căn phòng dần trở nên yên tĩnh trở lại, nằm trên giường lâu quá cũng có hơi khó chịu, Thẩm Trình Miên xốc chăn lên, định bụng đứng dậy vận động một chút.
Cầm cây truyền dịch, cậu chậm rì rì bước ra ngoài ban công.
Bệnh viên tư nhân này là do nhà họ Thẩm đầu tư, phòng bệnh mà Thẩm Trình Miên được sắp xếp là loại tốt nhất, tầm nhìn từ trên ban công xuống cực kì đẹp.
Phía dưới ban công là một vườn hoa nhỏ, bên cạnh vừa hoa là cổng lớn của bệnh viện, Thẩm Trình Miên đứng trên ban công hóng gió một lát, cảm xúc đè nén trong lòng khi đột nhiên xuyên sách cũng tản đi đôi chút, đang định về phòng, ánh mắt cậu bỗng nhìn thấy một hình dáng quen thuộc đang đi ra từ hiệu sách trên đường phố, bước chân đột nhiên dừng lại.
Cậu cau mày, lo rằng bản thân nhìn lầm rồi, cậu mở điện thoại ra, bật camera phóng to lên, ngay lập tức chạm mắt với đối phương.
Vậy mà là An Tử Mục thật này?
Sao người này vẫn chưa đi?
Khẽ mắng một câu thật đen đủi, Thẩm Trình Miên đột nhiên nghĩ, bọn Hoắc Dục Tiêu vừa mới đi ra chưa được bao lâu, chắc là không xui tới mức đụng trúng An Tử Mục đâu?
Nhớ lại những thủ đoạn bất chấp tất cả của An Tử Mục trong nguyên tác, Thẩm Trình Miên càng nghĩ càng thấy không yên tâm.
Sau khi tìm ra WeChat của Hoắc Dục Tiêu, cậu gửi yêu cầu gọi video qua đó ngay lập tức.
Âm thanh và video vừa được kết nối, khuôn mặt thanh tú lạnh lùng của Hoắc Dục Tiêu đã xuất hiện trong màn hình.
"Sao vậy?"
Âm thanh trầm thấp chậm rãi truyền tới, nghe có vẻ dễ chịu một cách bất ngờ.
Thẩm Trình Miên xoa nhẹ dái tai theo bản năng, cẩn thận quan sát xung quanh Hoắc Dục Tiêu.
Vẫn còn tốt, không thấy An Tử Mục đâu, hơn nữa thoạt nhìn đã ngồi trong xe rồi.
Đô thị phồn hoa lướt nhanh vun vút qua cửa sổ xe, từng giọt ánh sáng lấp lánh rơi xuống đỉnh đầu của Hoắc Dục Tiêu, vẻ ngoài xuất sắc của hắn giờ phút này càng trở nên dị thường.
Thẩm Trình Miên hơi sửng sốt, sau khi hoàn hồn lập tức lúng túng nhẹ giọng hỏi, "Anh Dục, cậu đang về nhà hả? Đi một mình sao?"
Hoắc Dục Tiêu gõ nhẹ xuống ghế, "Ừ."
Hắn hơi nghi ngờ mục đích Thẩm Trình Miên gọi video cho mình, hắn dừng lại một chút, sau đó nói thêm một câu, "Đi với tài xế."
Xác nhận được là không có An Tử Mục, Thẩm Trình Miên nhẹ nhõm hẳn, khóe miệng khẽ nhếch lên, "Vậy là tốt rồi."
Hoắc Dục Tiêu nhướng mày, không hiểu cái câu "Vậy là tốt rồi" này là có ý gì.
"Cậu gọi video cho tôi để hỏi chuyện này?"
Thẩm Trình Miên mãi mới phát hiện hành động này của bản thân hơi bị lỗ mãng, hơn nữa hình như trước kia nguyên chủ chưa từng gọi video cho Hoắc Dục Tiêu bao giờ.
Cậu đột nhiên gọi video, Hoắc Dục Tiêu còn tưởng rằng xảy ra chuyện gì lớn.
Nhẹ giọng ho khụ khụ, Thẩm Trình Miên nói, "Tôi không yên tâm về cậu thôi mà, nửa đêm nửa hôm, lỡ như gặp phải biến thái thì sao?"
Hoắc Dục Tiêu trầm mặc một lát, suy tư nguyên nhân khiến Thẩm Trình Miên phải nói những lời này.
"Tôi rất an toàn." Hắn nói.
Thẩm Trình Miên lắc đầu tỏ vẻ không đồng ý, bị tên điên An Tử Mục kia theo dõi mà an toàn cái gì?
Nhưng tất nhiên là cậu không thể nói thẳng được.
Do dự một chút, Thẩm Trình Miên nghiêm túc mở miệng, "Phải cẩn thận biến thái."
Âm thanh của thiếu niên truyền qua tai nghe một cách rõ ràng, giọng điệu nghiêm túc.
Hoắc Dục Tiêu hơi rũ mắt, suy đoán có thể là do sự việc xảy ra tối hôm qua nên đối phương vẫn còn hơi nhạy cảm với vấn đề an toàn như thế này.
Không khỏi nghĩ đến khoảnh khắc vừa rồi trong phòng bệnh, khi Thẩm Trình Miên thốt lên câu "Tôi thật sự cho rằng bản thân sẽ bỏ mạng" kia, hơi nhíu mày lại.
Vào thời điểm hắn cứu Thẩm Trình Miên ra, đối phương mặc dù đã ngất xỉu nhưng vẫn ôm chặt lấy hắn, dẫn tới việc hắn không kịp ra tay xử lí tờ giấy có chữ viết của mình kia.
Chắc là quá sợ hãi, có thể hiểu được.
Mà vốn dĩ hắn có thể ngăn cản chuyện này trước khi nó xảy ra.
Trong mắt có gì đó chợt lóe lên, ngón tay gõ nhịp trên đầu gối, Hoắc Dục Tiêu mở miệng, có ý trấn an, "Tôi sẽ chú ý an toàn."
Thấy Thẩm Trình Miên vẫn nhíu chặt mày như cũ, hắn nói thêm một câu, "Mang theo vệ sĩ, sẽ không bị biến thái tới gần đâu."
Kế hoạch của hắn ở đời này khác với đời trước, việc hắn muốn làm nhất định sẽ ảnh hưởng đến lợi ích của một số người, cho nên hắn vốn đã hình thành thói quen luôn mang theo vệ sĩ khi ra ngoài.
Thẩm Trình Miên nghe xong lời này cũng không yên tâm hơn bao nhiêu, An Tử Mục giỏi nhất là ngụy trang, cũng sẽ không khắc lên mặt hai chữ "biến thái", nếu gã tìm cớ tiếp cận Hoắc Dục Tiêu, Hoắc Dục Tiêu nhất định sẽ không từ chối, vệ sĩ cũng sẽ không ngăn cản.
Cậu đang muốn nói chuyện, đột nhiên vừa lúc có y tá bước vào đổi thuốc, đành phải ngừng nói.
Hoắc Dục Tiêu nhìn Thẩm Trình Miên đang mỉm cười nói cảm ơn với y tá phía bên kia màn hình, môi hồng răng trắng, nhìn rất là ngoan ngoãn lễ phép, nhưng khi y tá vừa ra khỏi cửa, ánh mắt liếc tới hắn ở đầu bên kia, ngay lập tức nhăn mày lại.
Biểu cảm biến hóa khôn lường của cậu làm đôi mắt Hoắc Dục Tiêu hơi mở to ra.
Thẩm Trình Miên trong trí nhớ của hắn dường như chưa từng thay đổi biểu cảm sinh động như vậy bao giờ.
Trận hỏa hoạn ngày hôm qua đã khiến Thẩm Trình Miên thay đổi hoàn toàn, từ một con rối gỗ vô hồn, trở thành một thiếu niên tươi sáng, tràn đầy sức sống.
Dời ánh mắt tìm tòi nghiên cứu đối với Thẩm Trình Miên đi, Hoắc Dục Tiêu nhẹ nhàng gập ngón tay khều khều đôi mày đang nhăn lại của Thẩm Trình Miên trên màn hình, mở miệng nói, "Khuya rồi, đi ngủ sớm chút đi."
Thẩm Trình Miên không nhìn thấy động tác nhỏ của Hoắc Dục Tiêu, lúc này cậu mới đột nhiên chú ý đến âm thanh nhẹ nhàng dễ chịu của Hoắc Dục Tiêu, bị mê hoặc trong chốc lát, những việc cần phải chú ý an toàn đến bên miệng rồi lại bị nuốt xuống, gật đầu, "Được."
Dù sao thì sau này có rất nhiều cơ hội để trau dồi ý thức cảnh giác cho Hoắc Dục Tiêu, không cần phải vội vàng lúc này.
Nghĩ đến việc này, đôi mày cau chặt dãn ra trong chốc lát, cậu cười cười, "Cậu cũng đi ngủ sớm đi, ngủ ngon."
Video kết thúc, Hoắc Dục Tiêu vẫn chưa cất điện thoại ngay, hắn cẩn thận nhớ lại biểu hiện mấy ngày nay của Thẩm Trình Miên, đáy mắt dâng lên sự hứng thú dạt dào.
Điện thoại tự động khóa màn hình, khuôn mặt hắn tối sầm, chỉ còn lại ánh sáng chiếu vào từ bên ngoài cửa sổ xe.
Tài xế lái xe vào trong khu biệt thự một cách lưu loát, ông ngước mắt nhìn thoáng qua thiếu niên đang trầm tư trên ghế sau qua gương chiếu hậu, mở miệng cẩn thận dè dặt, "Thưa cậu chủ, đã về đến nhà."
Hoắc Dục Tiêu hoàn hồn, nhẹ nhàng gật đầu, "Ừ."
Lái xe vào bên trong gara, tài xế vòng qua ghế sau mở cửa xe cho Hoắc Dục Tiêu.
Thiếu niên xuống xe, khẽ gật đầu, bước ra ngoài, đi vào trong nhà.
Mãi đến khi bóng dáng thiếu niên đã dần biến mất trước mắt, tài xế mới ngẩng đầu, trên trán lấm tấm mồ hôi, ông nâng tay xoa xoa, nhìn về phía Hoắc Dục Tiêu vừa rời đi, trong mắt ánh lên sự phức tạp.
Cậu chủ rõ ràng chỉ là một thiếu niên 17 tuổi, nhưng ông lại cảm nhận được từ cậu một cảm giác áp bức còn khủng khiếp hơn gấp mấy lần so với gia chủ.
TV trong phòng khách đang mở, Hồ Vân đang ôm một con mèo Ragdoll xem TV, nghe được tiếng cửa mở, bà quay đầu nhìn sang với nụ cười trên môi, "Tiểu Dục về rồi à, đứa bé nhà họ Thẩm thế nào rồi? Chắc là không xảy ra chuyện gì lớn đúng không?"
Đầu tiên Hoắc Dục Tiêu chào một tiếng "Mẹ", sau đó mới trả lời từ tốn, "Không có gì đáng ngại, cuối tuần là xuất viện được rồi."
"Vậy là tốt rồi," Hồ Vân lười biếng vuốt lông mèo, "Cuối tuần này ba con rảnh, em trai con cũng được nghỉ, gia đình mình ra ngoài ăn cơm, thế nào?"
Hoắc Dục Tiêu lắc đầu, "Mọi người đi đi, con có việc."
"Con nói cái gì?" Hồ Vân oán trách nói, "Chỉ mỗi ba người đi thì còn làm được cái gì chứ? Người một nhà phải cho ra người một nhà."
Động tác của Hoắc Dục Tiêu hơi dừng lại, nhớ tới cảnh tượng đời trước lúc ba mẹ đuổi hắn ra khỏi nhà họ Hoắc, tuyên bố cắt đứt quan hệ với hắn, cảm thấy câu "Người một nhà phải cho ra người một nhà" này khá là mỉa mai, không khỏi nhếch mép cười nhạt.
Hồ Vân cũng không biết hắn đang nghĩ cái gì, nhưng khó lắm mới thấy hắn cười, cũng không khỏi cười theo, "Có chuyện gì mà không thể để sau hãy làm? Một nhà bốn người chúng ta cũng lâu lắm rồi không cùng ăn một bữa cơm, ba con với các con suốt ngày đi làm đi làm đi học đi học, mẹ ở nhà một mình, chán lắm."
"Để sau đi." Hoắc Dục Tiêu không cười nữa, không có tâm trạng nói chuyện, định trở về phòng.
Thấy Hoắc Dục Tiêu định bước lên lầu, Hồ Vân gọi hắn lại, "Mẹ bảo dì Liễu hâm sữa bò, uống rồi hãy lên."
Hoắc Dục Tiêu dừng bước, vừa lúc dì Liễu đã bưng sữa bò đến, hắn nhận lấy, uống một hơi cạn sạch, chào hỏi qua loa với Hồ Vân rồi nhanh chóng lên lầu.
Tầng 3 chỉ có hai phòng, Hoắc Dục Tiêu đi lên lầu, trong phòng có thể nghe được tiếng Hoắc Liên Kỳ hoan hô kích động một cách mơ hồ, hắn khẽ cau mày, đôi mắt lạnh lùng xẹt qua cánh cửa kia, bước chân không ngừng, nhanh chóng mở cửa bước vào phòng của bản thân ở bên cạnh.
Đóng kín sự ồn ào náo động ở bên ngoài cánh cửa, Hoắc Dục Tiêu tiện tay kéo cà vạt trên đồng phục ra, những kiềm chế sau một ngày lạnh lẽo tăm tối dường như cũng được trút bỏ theo, sự thờ ơ cực độ ẩn giấu sâu trong đôi mắt tràn ra bên ngoài trong chốc lát, nuốt chửng vẻ ngoài thong dong bình tĩnh.
Cầm theo đồ ngủ bước vào phòng tắm, sau khi tắm rửa xong, hắn đã khôi phục lại bộ dáng lãnh đạm thường ngày, lúc này đột nhiên cửa phòng hắn phát ra tiếng gõ vang, âm thanh của Hoắc Liên Kỳ truyền vào từ ngoài cửa phòng.
"Anh ơi, anh có trong đó không?"
Trong mắt thoáng vẻ lạnh lẽo, Hoặc Dục Tiêu đè nén sự không kiên nhẫn trong lòng xuống, mở cửa ra.
Hoắc Liên Kỳ cười hì hì chen vào bên trong, "Anh, anh ở nhà à?"
"Chuyện gì?" Sắc mặt Hoắc Dục Tiêu lạnh nhạt, thấy nó chui vào phòng cũng không cản lại.
Tròng mắt Hoắc Liên Kỳ di chuyển khắp nơi, thấy trên bàn có một ly nước, đi đến rót đầy nước vào ly rồi đưa đến tận tay Hoắc Dục Tiêu, lấy lòng nói, "Anh, anh uống nước đi."
Hoắc Dục Tiêu nhận lấy, để qua một bên, "Một phút, có chuyện gì thì nói."
Hoắc Liên Kỳ cười hì hì hai tiếng, vội vàng nói: "Anh, anh có thể cho em mượn ít tiền không? Không nhiều lắm đâu, hai vạn thôi."
Nó chìa hai bàn tay ra.
Hoắc Dục Tiêu nhấc mí mắt, lạnh lùng liếc nó một cái.
Hoắc Liên Kỳ bày ra vẻ mặt đau khổ, giải thích, "Lần trước em thi rớt, ba tịch thu hết tiền tiêu vặt tháng này rồi, nhưng mà tháng này em còn phải tham gia một cuộc thi đua xe, xe đang cần phải lắp lại một số linh kiện, em không đủ tiền, anh ơi, em chỉ có thể xin anh giúp đỡ thôi."
Vừa nói vừa bày ra biểu cảm cực kì đáng thương.
Hoắc Dục Tiêu dời tầm mắt, lấy điện thoại chuyển cho nó hai vạn, khóe miệng khẽ nhếch lên, ánh mắt hiền từ, "Chưa đủ thì tới tìm anh lấy tiếp."
"Cảm ơn anh!" Hoắc Liên Kỳ vui vẻ ra mặt, xông đến ôm chầm Hoắc Dục Tiêu, "Em không làm phiền anh nữa, anh ngủ ngon nhé."
Cửa phòng đóng lại, khóe miệng Hoắc Dục Tiêu hạ xuống, sự ấm áp trong đáy mắt biến mất nhanh chóng, hắn cởi dây thắt áo ngủ, ném bộ quần áo bị Hoắc Liên Kỳ chạm trúng vào thùng rác.
Bước đến bàn làm việc, mở máy tính ra, góc phải bên dưới màn hình hiện ra nhắc nhở có mail mới, Hoắc Dục Tiêu click mở, tung tích gần đây của Hoắc Liên Kỳ được ghi chép rõ ràng tỉ mỉ, kèm theo đó là một danh sách những người có quan hệ thân thiết với Hoắc Liên Kỳ.
Hoắc Dục Tiêu click mở danh sách ra đọc kĩ, cuối cùng ánh mắt hắn dừng lại ở cái tên "Tề Hành", đáy mắt ánh lên sự hứng thú.
"Thông tin về Tề Hành, tra rõ ràng không được sót một chữ nào." Hoắc Dục Tiêu nhấn gửi.
Nghĩ đến một ít chuyện đời trước, Hoắc Dục Tiêu không khỏi mỉm cười lạnh lẽo.
Nếu không phải chính hắn đã tự trải qua, hắn không thể nào tưởng tượng ra được, ba mẹ luôn cưng chiều thương yêu hắn hết mực, sẽ vì cái gọi là lợi ích gia tộc mà cắt đứt quan hệ với hắn, mà người em trai yêu dấu thoạt nhìn có vẻ ngây thơ ngốc nghếch của hắn, lại đóng góp không ít trong chuyện này.
Nếu Hoắc Liên Kỳ thích diễn, hắn sẽ giúp Hoắc Liên Kỳ diễn cho giống, đến nỗi rốt cuộc nó có thể tự thoát vai ra khỏi nhân vật mà bản thân đã xây dựng hay không, không phải chuyện hắn cần phải quan tâm.
Đầu ngón tay khẽ nhịp trên mặt bàn, khóe miệng Hoắc Dục Tiêu nâng lên vui sướng.
Tuy rằng đời trước xảy ra rất nhiều chuyện liên quan đến An Tử Mục, nhưng Hoắc Dục Tiêu cũng không để tâm quá nhiều đến một mình gã.
Chỉ là một tên An Tử Mục, không đủ để hắn giải trí.