Nàng tò mò hỏi, sau đó nam nhân tuấn mỹ mặt không đổi sắc thuật lại một lần nữa cuộc đối thoại vừa nghe được.
Giọng hắn trầm thấp, luôn thản nhiên. Cũng không biết có phải vì những lời này mang lại cho hắn ấn tượng quá sâu, lúc này hắn bắt chước giọng điệu của nhân viên quầy, thế mà lại rất sinh động.
Thiếu nữ tưởng tượng, ngẩn người mấy giây, cuối cùng vẫn không nhịn được cười ra tiếng, ôm bụng cười ngã trên người hắn.
“Ha, mấy người đó… Vương thượng đừng để trong lòng, dù sao chúng ta cũng… không giống như những cặp đôi hiện đại, không giống lắm.” Tiểu cung nữ miễn cưỡng ngừng cười, cố gắng an ủi bạn trai “ăn cơm mềm” của nàng, nhưng nói gì thì nói, làm thế nào cũng không nhịn được cười.
Gương mặt trắng nõn của thiếu nữ đều đỏ lên.
Nam nhân nhàn nhạt nhìn nàng một cái, nhéo mặt nàng: “Muốn cười thì cười, đừng nhịn.”
Lạc Thù còn thật sự cười một lúc, cười xong, đôi tay nhỏ nhắn bám lên vai hắn, chui vào trong ngực hắn ngồi, ngửa mặt dùng chóp mũi cọ vào cằm hắn.
Thiếu Đế ngay từ đầu không có quá nhiều phản ứng, chỉ là bàn tay đặt trên eo nàng càng siết chặt, đến khi nàng dựa vào càng lúc càng gần, hô hấp của hắn có chút bất ổn, cụp mắt xuống, tầm mắt rơi vào đôi môi căng mọng của thiếu nữ.
Lạc Thù nhìn chằm chằm vào mặt hắn một lúc lâu, ma xui quỷ khiến mà nói ra một câu: “Vương thượng đẹp quá.”
Nam nhân đang nhéo gáy nàng, cúi người muốn hôn nàng thì dừng lại, “?”
Thiếu nữ chột dạ dời mắt.
Hắn nhướng mày, tay không nặng không nhẹ bóp nhẹ thịt mềm trên gáy nàng, cười như không cười nói: “Cho nên? Ngươi là muốn nói Cô rất đẹp, lúc ra đường Thù nhi phải trả tiền cho mọi thứ, cái gọi là…”
Thiếu Đế nghiêng đầu nhớ lại, tìm một từ mà hắn quen thuộc.
“Là nam sủng đẹp trai.”
Nàng không có ý này!!!
Lạc Thù bối rối lắc đầu: “Vương thượng, Vương Thượng hiểu lầm rồi, ta không phải có ý này.”
Nàng ở chỗ này mặt ủ mày ê mà nghĩ nên giải thích như thế nào.
Thiếu Đế chỉ nhìn chứ không nói, sau khi nở nụ cười, ngón tay cong lại gõ lên trán nàng.
Tiểu cung nữ che trán, ra vẻ đáng thương nhìn hắn.
“Vương thượng…”
“Cô không để trong lòng.” Hắn thở dài.
Lạc Thù được hắn ôm vào trong lòng, buồn rầu —— nàng tự nhiên biết, chỉ là rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể để cho Thiếu Đế sống bình thường.
Khi đến giờ cơm, nàng vẫn còn đang suy nghĩ chuyện này.
Thiếu nữ nghe vậy, lùa hai miếng, nhưng rõ ràng vẫn còn đang xuất thần.
Ba Lạc đứng một bên nhìn, lắc đầu: “Kệ nó đi, buổi tối phải đến Lệ Cảnh.”
Ông nói xong, lại quay sang bắt chuyện với Thiếu Đế: “Tiểu Huyền.”
Ba Lạc kêu, bản thân cũng không được tự nhiên ho nhẹ một tiếng.
Sau khi Thiếu Đế đến nơi này vài ngày, gia đình phát hiện một vấn đề khó khăn, về xưng hô.
Lạc Thù gọi Vương Thượng là thuận miệng, nhưng ba Lạc, mẹ Lạc thì không thích hợp.
Cái này không phải không phải bắt nguồn từ hai người không muốn kêu, mà là Thiếu Đế xua tay từ chối, nói hai người là trưởng bối, nếu như hắn đến nơi đây, xưng hô cũng nên dựa theo nơi này.
Ba Lạc và mẹ Lạc hai mặt nhìn nhau, nếu như ở hiện đại, quan hệ thân thiết thì gọi con rể, quan hệ hơi lạnh nhạt một chút gọi kêu cậu cũng được, nhưng bình thường đều gọi thẳng tên.
Nhưng… Thiếu Đế thì khác, không nói rõ cụ thể chỗ nào không giống, tóm lại tên của hắn không tiện gọi ra, Lạc Thù cũng có chút khổ não:
“Vương thượng, trước kia ngài có ký tự nhỏ, hoặc nhũ danh không?”
“Chưa từng có.” Vương Thái hậu Hoa Dương và Triệu Cơ chỉ gọi hắn một tiếng Chính nhi.
Thiếu Đế mím môi, nghĩ đến ngày đó ở Ung thành, Triệu Cơ cũng là luôn miệng gọi Chính nhi, cầu xin hắn thả phản đảng Lao Ái ra.
Hắn thu hồi suy nghĩ, thản nhiên nói: “Huyền.”
Thiếu Đế không giải thích nhiều, nhưng cũng tính là hắn tự đặt cho mình cái tên ở hiện đại.