Trong nháy mắt, cơn đau nhói âm ỉ từ ngực lan tràn đến toàn thân, Lạc Thù đau đến nỗi gập cả lưng, trên vầng trán trơn bóng gần như ngay lập tức toát ra mồ hôi lạnh.
Hắn mím chặt môi, lo lắng nhìn nàng, kéo cổ tay mảnh khảnh của nàng từ trong ống tay áo ra rồi đặt đầu ngón tay lên trên để bình tĩnh lại.
Môi tiểu cung nữ tái nhợt thu tay về, chậm rãi lắc đầu: “Vương thượng, ta không sao, vừa nãy ngực đau nhói, bây giờ không sao cả.”
“Có thể bị rút gân hay không?”
Thần sắc nàng cũng có chút nghi hoặc suy đoán, vừa rời khỏi vòng tay hắn, dang tay ra hai bên, đi một vòng trước mặt hắn, cong mắt cười nhìn hắn.
Thiếu Đế yên lặng nhìn nàng trong chốc lát, bỗng nhiên ôm nàng vào lòng, tựa cằm lên trán nàng, khẽ thì thầm: “Thù nhi…”
Hắn cũng vậy.
Có lẽ hắn quan tâm nàng còn hơn cả hắn nghĩ.
Ngay khoảnh khắc nhìn thấy nàng đau đến nỗi cong người, trên trán đổ mồ hôi lạnh, tim giống như bị người nắm chặt, không thể nói là đau lòng hay là lo lắng, cảm xúc xao động cuồn cuộn, sự thô bạo trong xương cốt rục rịch, không tìm thấy bất cứ lối thoát nào.
Mãi cho đến khi nàng cười và dang tay về phía hắn, bàn tay trói buộc hắn gần như không thể nào thở nổi mới xê dịch ra.
Thiếu Đế nghe thấy giọng nói của mình rất gian nan nghẹn ngào: “Đừng rời xa Cô nữa.”
Hắn buông bỏ sự kiêu căng của mình, cúi đầu hôn nhẹ lên thái dương nàng.
Từ những lời nói hành động đều cứng rắn giữ nàng ở bên người, đến bây giờ không biết có phải là một lời thỉnh cầu hay không.
Tiểu cung nữ hơi ngẩng mặt yên lặng lắng nghe, hình như nàng rất mệt, nhắm hờ mắt rồi nhắm chặt lại.
Nỗi lòng Thiếu Đế dâng trào, chỉ cho rằng nàng không muốn trả lời, hắn nhìn chằm chằm vào khu rừng tĩnh lặng phía trước, lại nói: “Không muốn nói chuyện cũng không sao. Lời ngươi muốn nói, Cô nhìn thấy rồi.”
Trước khi nàng chạy trốn khỏi cung, vẫn luôn thêu thùa.
Sau đó xuất cung, cũng không mang theo đồ mình thêu.
Ban đầu, Thiếu Đế chỉ cho rằng làm việc đó là để giả vờ ngoan ngoãn nhằm khiến hắn lơi lỏng cảnh giác.
Có mấy đêm, hắn nhìn cung nhân thu dọn sửa sang lại cho tốt, mang những khăn lụa này đặt ở trong rương nhỏ của nàng.
Ban ngày Thiếu Đế rất ít khi thất thần, bởi vì có quá nhiều việc chờ hắn làm, chỉ đến ban đêm, suy nghĩ của hắn mới có thể trống rỗng và xa vời.
Rõ ràng một giây trước còn hơi chút châm chọc tự nói với mình rằng nàng là kẻ lừa gạt, một giây sau nam nhân đã ngồi bật dậy, cởi quần áo, lộ ra thân hình cường tráng, nhàn nhạt liếc qua tẩm y bên cạnh rồi mặc vào.
Mới thay được một hồi, lông mày khẽ cau lại.
Thiếu Đế vuốt sau lưng, quả nhiên sờ được hoa văn thêu nổi trên tẩm y, lồi lõm gồ ghề và những đường chỉ mảnh, cho dù ai mặc đều sẽ bị cấn không thoải mái.
Hắn nhìn chằm chằm chỗ kia, mặc dù đoán nàng chỉ là muốn để hắn chú ý tới mới cố ý thêu thành như vậy, nhưng vẫn không khỏi hoài nghi, nàng thật sự đã từng ở xưởng thêu trong vương cung mấy năm sao.
Thiếu Đế trầm tư, lại lục lọi cái rương mà cung nhân đã sửa sang lại, tìm ra chút quần áo tơ lụa tương tự, quả nhiên đều có.
Sau khi chắp vá lại một chút mới miễn cưỡng nhận ra.
Hắn mỉm cười, lại cười nàng ngây thơ.
Người trong ngực gật gà gật gù, cuối cùng nhích tới gần trong lòng hắn.
Thiếu Đế cụp mắt nhìn lại, tiểu cung nữ vừa mới tỉnh ngủ cũng không mở mắt ra được, hắn thay nàng nắm lấy cổ tay bắt mạch tượng, nhưng không có gì bất ổn.
Hắn nhíu mày, ôm nàng xoay người lên ngựa.
Lạc Thù ngủ một giấc, đã ngủ vài ngày.
Chờ đến khi nàng tỉnh lại, mở mắt ra lại là tẩm điện của Tần vương Chính quen thuộc.
Từ Ung thành đến Hàm Dương hơn ba trăm dặm đường, cho dù là Thiếu Đế cưỡi ngựa cũng mất mấy ngày.
Tiểu cung nữ ngẩn ra một chút, xoa trán cẩn thận nhớ lại, giật mình nhận ra mình vẫn chưa quên ký ức mấy ngày trước, mà từ lúc đó nàng đã ngủ say cho tới bây giờ rồi sao?