Nhưng mà hiện tại so với Tố Tố và tương lai thì hai trăm cũng chỉ có thể chấp nhận.
Lời nói của Phùng Mai Hoa khiến Vương Đại Hoa đắc ý, cuối cùng bà ta cũng không cần phải bỏ ra bốn trăm, còn Trần Uyển Trân và Thẩm Ngưng Sơ thì lộ rõ vẻ mặt chán ghét, lúc này rồi mà còn tính toán chi li.
Cố Khiếu Hành cũng không coi mình là người ngoài cuộc, vừa vào cửa đã phát hiện ra sự khác thường của gia đình này, nhưng cũng rất vui vẻ xem bọn họ diễn trò.
Chỉ là khi nghe thấy bà lão này gọi Trần Uyển Trân là Vọng Tề, cảm giác khó chịu trong lòng lại trỗi dậy, sự chán ghét đối với gia đình này cũng lên đến đỉnh điểm.
Thẩm Ngưng Sơ cũng vậy, rõ ràng là đến lấy số tiền đáng lẽ phải thuộc về mình, vậy mà còn bị làm cho buồn nôn, vừa rồi lời nói của Phùng Mai Hoa đầy toan tính xấu xa, năm đó rõ ràng là đã đoạn tuyệt quan hệ trước mặt bí thư chi bộ, những năm nay bọn họ cũng không làm chuyện gì trái với lương tâm, bây giờ lại diễn trò mẹ hiền con thảo?
Mơ tưởng sau này dùng đạo đức để ràng buộc mẹ con cô? Cô chưa bao giờ là người dễ bị bắt nạt, trong lòng cười lạnh, trên mặt lại đột nhiên nở nụ cười, thích dùng đạo đức để ràng buộc người khác sao, vậy hôm nay chơi lớn luôn!
Bên này Phùng Mai Hoa và Trần Đại Dũng vào trong phòng, Trần Đại Dũng vừa định mắng người thì bị Phùng Mai Hoa kéo lại: "Ông già, bỏ chút tiền ra cũng là chuyện tốt."
"Tốt cái gì mà tốt?" Trần Đại Dũng ngồi phịch xuống mép giường, hận không thể lập tức xông ra ngoài đuổi Vương Đại Hoa và Trần Uyển Trân đi, bọn họ ăn gan hùm mật gấu rồi, ăn cơm nhà họ Trần mà dám đối xử với ông ta như vậy? Quả thực không coi ông ta là chủ gia đình ra gì.
Nhất là Trần Uyển Trân, một đứa con nhà người ta, những năm nay nếu không phải ông ta cho nó ăn, thì đã chết ở xó xỉnh nào rồi cũng không biết, vậy mà còn không biết ơn.
Lấy chồng rồi thì dám đoạn tuyệt quan hệ với ông ta, những năm nay một đồng cũng không phụng dưỡng ông ta, bây giờ ông ta còn phải bỏ ra hai trăm, năm đó đổi con xong thì nên bóp chết nó đi, đỡ phải gây ra nhiều chuyện rắc rối như vậy, Trần Đại Dũng hận hận nghĩ.
Phùng Mai Hoa an ủi chồng: "Tiêu tai giải hạn, hơn nữa cũng có thể thấy Vọng Tề căn bản không biết bố mẹ ruột của mình là ai."
"Bà dám chắc chắn?"
Trong mắt Phùng Mai Hoa lóe lên tia tinh ranh và tính toán: "Đương nhiên, nó không phải là đứa có lòng dạ sâu xa, nếu biết thân thế của mình, nó đã không tiếp tục nhận tiền trợ cấp của đồng chí quân giải phóng kia để có người chống lưng, làm ầm ĩ với chúng ta, đi tìm bố mẹ ruột của mình rồi?"
Trần Đại Dũng nghe vậy, sắc mặt rốt cuộc cũng chuyển mưa thành nắng, nheo đôi mắt chuột chũi của mình lại: "Như vậy chúng ta cũng không cần lo lắng nữa, không được, đến lúc đó phải nói với Tố Tố một tiếng, xem làm cách nào moi từ nhà đó một ít tiền, chúng ta không thể chịu thiệt, đã cho con gái chúng nó rồi thì bảo cha mẹ nó bồi thường."
Phùng Mai Hoa cũng nghĩ như vậy: "Đương nhiên, chỉ cần Tố Tố vẫn là con gái của thủ trưởng, nhà chúng ta sẽ được hưởng phúc không hết, Tố Tố nhà chúng ta là một đứa con hiếu thảo."
Vợ chồng hai người tính toán rồi cầm tiền đi ra ngoài, cuối cùng cộng với hai trăm của Vương Đại Hoa là bốn trăm tệ chẵn.