Trần Luật tò mò hỏi: “Vậy là bà ở Hoài Hương cho đến khi sinh cô út ạ?”
Chu Vân Thanh gật đầu: “Lúc bấy giờ khắp nơi đều đang đánh giặc, chỉ có huyện Ninh là tình hình khá hơn một chút, lúc đó lương thực vận chuyển ra tiền tuyến cũng tạm thời để ở Ninh huyện, bà và bà ngoại A Hành phụ trách công tác tuyên truyền văn nghệ và hộ tống lương thực, nhưng mà khi đó vẫn chưa nhận được tin tức gì từ tiền tuyến, nên chúng tôi ở lại Hoài Hương trông coi lương thực.” Mãi cho đến lúc sinh con gái, bà mới đột nhiên nhận được tin tức từ tiền tuyến, nhưng mà lúc đó bà không còn tiện đi đường xa nữa, nên đành tạm thời ở lại Hoài Hương.
“Vậy lúc đó ai đỡ đẻ cho bà ạ? Là đội y tế của quân đội ạ?”
Chu Vân Thanh dịu dàng cười: “Lúc đó đội y tế đều lên tiền tuyến hết rồi, là một bà chị trong thôn giúp bà đỡ đẻ.”
Trần Luật nói: “Gia đình bà ấy bây giờ còn ở đó không ạ? Nói ra thì chúng ta cũng nên đến thăm hỏi người ta vào những dịp lễ tết.”
Nói đến chuyện này, Chu Vân Thanh bồi hồi: “Đương nhiên là phải rồi, năm nào dì con cũng mua đồ đến thăm chị Lưu, năm đó sinh dì con, bà còn bị khó sinh, chị Lưu là người tốt bụng lắm, thấy bà kiệt sức, đêm hôm mưa gió mà còn bảo chồng chạy hơn chục cây số lên tiệm thuốc trên phố huyện mua cho bà củ nhân sâm.” Cũng nhờ có củ nhân sâm đó mà bà mới giữ được mạng sống, nếu không thì có lẽ lúc đó đã chết cả mẹ lẫn con rồi, thế nhưng bà vẫn hôn mê mất ba bốn ngày mới tỉnh lại, lúc tỉnh dậy thì con gái đã đói đến mức khóc ngặt nghẽo, may mà có nhà hàng xóm cũng mới sinh con nên đã giúp đỡ cho bú nhờ mấy ngày.
Nghe thấy cô út năm nào cũng đến Hoài Hương, Trần Luật vô thức nhíu mày, tiếp tục hỏi: “Năm nào cô út cũng đến đó ạ?”
“Sức khỏe bà không tốt, ông nội con không cho bà đi đường xa, lúc đầu là ông nội con với bố con đưa dì con đi, sau này mọi người đều bận, dì con lại nói nhà mình đông người quá đến đó khó tránh khỏi khiến người ta phải chuẩn bị tiếp đón rình rang, rốt cuộc cũng phiền phức cho người ta, nên chỉ có một mình dì con đi thôi.”
Trần Luật thản nhiên gật đầu, tiếp tục hỏi thêm một số thông tin về nhà họ Lưu ở Hoài Hương, sau đó thấy tinh thần bà không được tốt lắm nên đã dỗ dành bà ngủ.
Đợi Chu Vân Thanh ngủ say, cậu mới nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng ngủ, định bụng sẽ lập tức đến Hoài Hương một chuyến, đã cô út là do chị Lưu đỡ đẻ thì nếu có vấn đề gì thì đây chính là manh mối.
“Ông nội, cháu đi đây.”
“Sao vừa về đã đi nữa rồi?” Trần Quý Uyên nhìn đứa cháu trai vội vàng từ trên lầu xuống, còn chưa kịp ngồi đã định đi, không phải là được nghỉ mấy hôm sao?
“Cháu đi Hoài Hương một chuyến.” Trần Luật không giấu giếm lịch trình của mình, dù cậu không nói thì muốn mượn xe của quân khu, ông nội cũng sẽ biết.
Hoài Hương? Nghe đến địa danh này, Trần Quý Uyên nhìn đứa cháu trai với ánh mắt dò xét hơn.
Trần Luật đứng thẳng người: "Cháu tìm hiểu được một số việc, làm rõ có thể sẽ khiến gia đình có chút thay đổi."
Nghe vậy, ánh mắt Trần Quý Uyên tối sầm lại, trái tim ông thắt lại một cách vô thức: "Là chuyện liên quan đến dì của cháu..." Thực ra nhiều năm trước ông đã từng nghi ngờ, nhưng đến Hoài Hương lại không điều tra ra manh mối gì, đành phải bỏ qua, không ngờ cháu trai lại nhắc đến Hoài Hương.