Cố Khiếu Hành "ừm" một tiếng, nghĩ đến chuyện cô em họ Trần gia bỏ thuốc cho mình vào cuối năm ngoái, bỗng nhíu mày: "Về chuyện này nhất định đừng để cô em họ cậu biết được."
Không biết có phải là ảo giác hay không, nếu cô em họ này thực sự là người nhà họ Trần, thì vấn đề chắc chắn là ở chỗ cô em họ Trần, nếu cô ta mà biết chuyện này, e rằng cô ta sẽ không để yên.
Trần Luật vốn là người nhạy bén, nghe Cố Khiếu Hành nói vậy, ánh mắt anh ta khẽ động: "Yên tâm, tớ biết phải làm gì." Anh ấy nghĩ ngợi rồi lại nói một cách không khách sáo: "Còn phải phiền cậu sau khi qua đó tìm hiểu giúp tớ tình hình nhà cô ấy, nếu có thể hãy giúp tớ bảo vệ cô ấy thật tốt!".
"Không phiền!"
Có được sự ủng hộ hết mình của người anh em tốt, Trần Luật không do dự mà đi ra ngoài, mãi đến khi đi được một đoạn xa mới chợt nhận ra, hôm nay Cố Khiếu Hành sao lại dễ nói chuyện như vậy?
Phải biết rằng anh là người ghét phiền phức nhất, ngay cả Tống Kiều nhờ anh đưa cô ta đến trường một chuyến, anh cũng sẽ từ chối thẳng thừng.
Sau khi Trần Luật rời đi, Cố Khiếu Hành mới giải thích cho Thẩm Ngưng Sơ và những người khác lý do Trần Luật rời đi, đương nhiên là nói anh ta có nhiệm vụ khẩn cấp.
Cha của Thẩm Ngưng Sơ cũng là quân nhân, đương nhiên là cô cũng bày tỏ sự thông cảm, nhưng cô lại nhớ lúc Trần Luật rời đi đã nhìn mình một cái thật sâu, không hiểu sao cô luôn có cảm giác nhiệm vụ của anh ta có liên quan đến mình, nghĩ lại thì cũng chỉ là lần đầu tiên gặp mặt, chắc là cô đã nhầm.
Cố Khiếu Hành phát hiện cô gái nhỏ cau mày nhìn ra ngoài cửa sổ như đang suy nghĩ điều gì đó, cô gái quay mặt sang phía anh, Cố Khiếu Hành lại nhìn kỹ, nhìn từ bên cạnh càng thấy giống bà nội Trần, bây giờ nghĩ lại thì cô em họ Trần gia kể cả Tống Kiều đều không có nét nào giống nhà họ Trần.
"Đồng chí Cố, còn chưa đi sao?", Lý Xuân Tú thấy anh mãi không nhúc nhích, tưởng còn chuyện gì, bèn đặt bọc đồ đang ôm trong ngực xuống đất rồi hỏi.
Cố Khiếu Hành vội vàng quay đầu lại, vừa khởi động xe vừa nói: "Đi ngay đây."
Xe khởi động, quán tính nhẹ khiến cơ thể Thẩm Ngưng Sơ vô thức ngả ra sau, cô ngẩng đầu nhìn Cố Khiếu Hành qua gương chiếu hậu.
Cố Khiếu Hành vốn đang quan sát Thẩm Ngưng Sơ, vừa rồi anh phát hiện đầu mũi cô gái có một nốt ruồi nhỏ, bà nội Trần cũng có nốt ruồi ở đầu mũi.
Nhưng hiện tại bà nội Trần gia đã lớn tuổi nên không còn rõ ràng nữa, có nhiều điểm tương đồng như vậy, thảo nào Trần Luật lại có cảm giác mạnh mẽ như vậy.
Kết quả là ánh mắt hai người gặp nhau, cô gái bất ngờ mỉm cười nhướng mày với anh, Cố Khiếu Hành sững người, có cảm giác như đang nhìn trộm bị bắt gặp, luôn cảm thấy hành động của mình rất đường đột, sau đó anh tập trung lái xe, không dám nhìn về phía sau nữa.
Hành động chột dạ này của anh khiến Thẩm Ngưng Sơ bật cười, cô chính là kiểu người điển hình càng sợ cô thì cô càng thích chọc ghẹo.
Đương nhiên đây cũng coi như là tìm chút niềm vui cho cuộc sống nhàm chán ở thập niên 70 này, dù sao thì con người thời đại này cũng thật thà đáng yêu quá.
Cố Khiếu Hành nghiêm túc quay đầu lại lái xe, điều này lại tạo điều kiện cho Thẩm Ngưng Sơ, phải nói là thẩm mỹ thời này vẫn còn đó, người này lớn lên thật đẹp trai, nhìn từ xa đã thấy dáng người và khuôn mặt đều nổi bật, đến gần nhìn kỹ khuôn mặt anh a lại càng xuất sắc, ngũ quan mỗi bộ phận đều toát lên vẻ tinh tế, đường nét lại rất sâu, sống mũi cao thẳng, đôi mắt đào hoa khi nhìn người khác đặc biệt thâm tình.