Thẩm Ngưng Sơ không hiểu rõ về những chuyện này, lúc đến cô còn cố ý dò hỏi mẹ về người đó, nhưng mẹ chỉ nói là không quen người đó lắm, chỉ biết mỗi năm ông ấy đều tự mình mang tiền trợ cấp của bố đến.
Cô có chút tò mò, có phải là do người này không?
Dù có phải hay không, bây giờ cô đã đến đây thì sẽ không để nhà họ Trần chiếm tiện nghi, cô cũng không phải người dễ bị bắt nạt, đối với loại người không biết xấu hổ cô có rất nhiều cách.
Trần Uyển Trân nghe vậy trong lòng cười lạnh một tiếng, trước kia bà luôn cảm thấy bọn họ là cha mẹ ruột của mình, bất kể thế nào bà cũng tự cảm thấy bản thân nợ ân dưỡng dục của họ.
Từ sau khi biết chuyện trong sách, bà đối với nhà họ Trần này chỉ có thể là kẻ thù, bọn họ còn dám đến sao? Bản thân bà không tự mình đi tìm bọn họ đã là may lắm rồi.
Lúc này trong lòng hai mẹ con đều có tính toán, nhưng đều là vì có người muốn bảo vệ.
Trần Uyển Trân không nói gì, chỉ dịu dàng cười cười, "Cảm ơn mọi người quan tâm, tôi và Tiểu Sơ sẽ chú ý."
Lý Xuân Tú cũng ở bên cạnh nói: "Uyển Trân, Tiểu Sơ hai mẹ con cũng đừng sợ, có chuyện gì thì cứ kêu lên một tiếng, tôi tin tưởng các anh em trong thôn Đại Hà chúng ta đều là người có máu huyết, sao có thể thấy chết không cứu khi người ta bắt nạt mẹ góa con côi chứ, phải không?"
Lời này nói khiến mọi người hăng hái hẳn lên, ai nấy đều có tâm lý anh hùng, gặp phải chuyện này đương nhiên đều dũng cảm, tích cực phối hợp: "Đúng vậy, Uyển Trân, hai mẹ con gặp chuyện gì cứ kêu lên một tiếng, chúng tôi không thể để người nhà của anh hùng bị bắt nạt được, như vậy chẳng phải là làm lạnh lòng anh hùng sao?"
Trần Uyển Trân và Thẩm Ngưng Sơ lại một lần nữa cảm ơn mọi người quan tâm, không bao lâu bờ sông đã khôi phục lại sự yên bình, Trần Uyển Trân nghĩ đến cốt truyện trong đầu, muốn thương lượng với con gái một chút, hai mẹ con nương tựa lẫn nhau, con gái chính là người thân nhất của bà, nghĩ đến kết cục của con gái trong sách, bà có chút lo lắng.
Mặc dù hôm nay con gái không bị rơi xuống nước, nhưng dù sao cũng không đủ yên tâm, muốn nói chuyện với con gái nhưng lại sợ dọa con gái sợ, dù sao chuyện sống trong sách nghe thật sự quá đáng sợ.
Bà định suy nghĩ kỹ càng tìm một cách nói mà con gái có thể chấp nhận được, vì vậy bà tạm thời không về nhà, định giặt quần áo, cũng để đầu óc tỉnh táo lại một chút, vừa rồi nếu không phải vì cứu con gái những hình ảnh trong đầu kia cũng sẽ dọa bà sợ.
Thẩm Ngưng Sơ không biết tại sao mẹ đột nhiên lại trở nên khác với hình dung nghe được, thấy mẹ muốn giặt quần áo, cũng không vội xách cá về nhà, định ở lại với mẹ, nhỡ đâu người ông bà trên danh nghĩa kia thật sự đến tìm thì cô còn có thể bảo vệ mẹ.
Lúc này, nhà họ Trần lại không được yên ổn.
Vương Đại Hoa về đến nhà liền khóc lóc om sòm một trận, về đến nhà bà ta cũng không sợ Trần Uyển Trân và Thẩm Ngưng Sơ nữa, nhưng nghĩ đến việc mình đã đồng ý đưa bốn trăm tệ liền đau lòng muốn chết.
Là bốn trăm tệ đó, bọn họ làm ruộng cả năm cũng không kiếm được nhiều như vậy, bốn trăm tệ chẳng khác nào móc sạch tiền của cải trong nhà.
Nhưng không đưa cũng không được, có bí thư làm chứng, nếu không đưa thì sẽ bị đưa đi gặp công an.