Vương Chi Chi đưa tay kéo lại khăn tắm ở ngực, sau đó như vô tình dùng ngón tay kéo nhẹ xuống, cẩn thận nở nụ cười: [Vậy... anh... mai gặp lại nhé?]
... Đây là đuổi khách sao? Thẩm Bạc Tây không biểu lộ cảm xúc gì, chỉ liếc nhìn cô: [Mai gặp.]
Cuối cùng Thẩm Bạc Tây cũng rời đi, Vương Chi Chi thở phào nhẹ nhõm.
Mở tủ quần áo, cô tìm một chiếc áo choàng ngủ còn tương đối nguyên vẹn, nhớ tới Thẩm Phong vẫn đang giám sát, Vương Chi Chi cúi đầu giả vờ đau bụng, ôm áo choàng vào nhà vệ sinh.
Chắc nhà vệ sinh không có camera nhỉ?
Vương Chi Chi cũng không rõ nhưng nếu có thì Thẩm Phong quả là người có gu quá khác người.
Thay xong áo choàng, Vương Chi Chi mở nắp bồn cầu ngồi lên suy nghĩ.
Cảm giác phấn khích khi vừa xuyên vào thân thể mỹ nhân tuyệt sắc giờ chẳng còn chút nào, chỉ còn lại nỗi run rẩy của một nữ phụ bi thảm.
... Thẩm Phong đúng là đáng ghét, khi đọc tiểu thuyết cô đã bỏ qua tất cả đoạn liên quan đến anh ta, giờ đây Vương Chi Chi chỉ muốn khóc vì hối hận.
Chắc chắn tự mình đối phó sẽ không qua được Thẩm Phong, bởi lúc này anh ta đã tích lũy rất nhiều thế lực, từ dòm ngó ép buộc đến trộm cắp đủ cả, lại còn có nhiều tay chân đánh thuê.
Bỏ trốn một mình cũng không thực tế, lúc này Thẩm Phong vẫn đang dòm ngó cô, lại còn món nợ nặng lãi, chắc giờ đã bám theo cô rồi.
Cách tốt nhất vẫn là hợp tác với Thẩm Bạc Tây đối phó Thẩm Phong, xét cho cùng cả hai người họ đều bị anh ta hại chết.
Vấn đề là, Thẩm Bạc Tây không tin cô, lại còn nhiều camera giám sát thế này...
Cốc cốc cốc, tiếng gõ cửa lại vang lên từ bên ngoài nhưng nghe đục đục như cách hai lớp cửa.
Vương Chi Chi mở cửa phòng tắm, băng qua phòng ngủ, vặn tay nắm mở cửa phòng. Ở hành lang là chú Lưu phụ trách sinh hoạt của Thẩm Bạc Tây, trên tay bê một hộp quà màu vàng kim.
[Đây là món quà Thẩm tiên sinh nhờ tôi đưa cho cô.] Chú Lưu trang trọng đưa tới.
[Cảm ơn.] Vương Chi Chi hai tay đón nhận.
Vương Chi Chi đột ngột trở về, việc Thẩm Bạc Tây không chuẩn bị trước quà sinh nhật cho cô là điều dễ hiểu.
Nhưng bây giờ- Vương Chi Chi quay đầu nhìn đồng hồ treo tường - 9 giờ 20 tối, các trung tâm thương mại lớn hẳn đều đóng cửa rồi. Thẩm Bạc Tây có thể nhanh chóng kiếm được quà sinh nhật cho cô như vậy, quả không hổ là tổng tài.
[Tôi xin phép về trước.] Lưu thúc lịch sự chào hỏi xong mới quay người rời đi.
Vương Chi Chi đóng cửa lại, đặt hộp quà màu vàng lên giường rồi mở ra, bên trong là một chiếc vòng cổ kim cương vô cùng lộng lẫy.
Cô dùng điện thoại chụp lại rồi tra cứu kiểu dáng trên mạng, chỉ có thể xác định được đây là vòng cổ kim cương vàng của Tiffany, không có mẫu tương tự trên mạng, có lẽ là hàng đặt riêng hoặc mẫu mới, giá ước tính khoảng 80~90 triệu.
Đúng là đại gia!!!
Bộ tiểu thuyết này khá sát với giá cả thực tế, Vương Chi Chi chỉ là vai nữ phụ, chỉ là sinh nhật thôi mà đã nhận được món quà gần trăm triệu, thật sự rất hào phóng.
Vương Chi Chi cẩn thận ngắm nghía viên kim cương một lúc, chợt nghĩ sao không bán nó đi lấy tiền nhỉ?
Hôm qua cô mới ký hợp đồng vay nặng lãi 40 triệu, chưa tính lãi mẹ đẻ lãi con.
Vội vàng lục lại trí nhớ về số tiền tiết kiệm của Vương Chi Chi, hiện tại chỉ còn tổng cộng 1 triệu 370.
Mẹ Vương Chi Chi có để lại cho cô một ít cổ phần, cộng với nghề diễn viên, lẽ ra cô phải khá dư dả. Tiếc là đã tiêu xài phung phí, trong tủ toàn là quần áo và túi xách.