(Xuyên Sách) Xuyên Thành Điên Phi Xinh Đẹp

Chương 1: Xuyên qua

Trước Sau

break

Trong tòa cung điện đổ nát hoang tàn, một nữ tử tóc đen buông xõa, dáng người yểu điệu thướt tha ngồi trên cột đá thấp. Nàng cúi dung nhan hoa nhường nguyệt thẹn xuống, đôi mày ngài khẽ chau lại, ánh mắt dừng trên đám cỏ dại mọc ra từ kẽ đá.


Vân Thư Nhiễm lắng nghe bụng mình réo ục ục không ngừng, đôi mày thanh tú càng nhíu chặt vì sầu muộn.


Sáng sớm hôm nay tỉnh lại, ký ức xa lạ xoay vần trong tâm trí, những gì nguyên thân đã trải qua cùng với danh tính, lại trùng khớp với ác độc nữ phụ trong cuốn tiểu thuyết nàng mới đọc gần đây.


Khi ấy, Vân Thư Nhiễm không thể tin nổi, nhiều lần nằm xuống rồi tỉnh dậy, chỉ mong đây là một giấc mộng.


Chỉ là, dù nàng có nhắm mắt mở mắt bao nhiêu lần, thì trần giường cũ kỹ vẫn không hề thay đổi, nàng mới nhận ra mình đã xuyên không.


Vân Thư Nhiễm nhanh chóng chấp nhận sự thật rằng mình xuyên không, nhưng lại mất cả một buổi sáng mới dần chấp nhận được hiện thực tàn khốc, rằng mở đầu đã là địa ngục.


Trong cuốn tiểu thuyết này, nam nữ chính vốn là đôi thanh mai trúc mã từ thuở hàn vi. Nam chính giai đoạn đầu vì báo thù mà bất đắc dĩ phải đối xử lạnh nhạt với nữ chính. Đợi đến khi nam chính báo được thù lớn, đoạt được ngôi vị hoàng đế, tiếp quản thiên hạ, thì mâu thuẫn giữa đôi thanh mai trúc mã thuở xưa cũng sớm ngày càng gia tăng.


Hai người tại chốn cung cấm mở ra một mối tình bi thương ngược luyến, cuối cùng vẫn đầy tiếc nuối vì đã bỏ lỡ nhau.


Còn nguyên thân thì lại là một nữ phụ độc ác đã sớm bị biếm vào lãnh cung. Nguyên thân vốn là thứ nữ xuất thân từ phủ tướng quân, trong phủ lại là thứ nữ không được sủng ái nhất, vừa có võ công thấp kém nhất, không được người khác ưa thích.


Sinh sống trong hoàn cảnh như vậy một thời gian dài, tính cách của nguyên thân trở nên nhút nhát, tự ti, luôn khát khao có người cứu vớt mình khỏi bể khổ.


Nhưng nguyên thân lại sở hữu dung mạo vô cùng xinh đẹp, những kẻ từng gặp qua nàng đều phải kinh diễm trước nhan sắc ấy, không ít công tử vương tôn đã tìm đến cửa cầu thân.


Tuy nguyên thân ngày ngày buồn bã ủ rũ, chẳng hề để mắt đến những công tử vương tôn đến cầu thân này, nhưng may mắn thay, bậc trưởng bối trong phủ tướng quân chỉ là không thích nàng lắm, chứ đối với hôn sự của nàng vẫn giữ được sự tỉnh táo, không hề ép buộc.


Rồi một ngày nọ, nguyên thân trong một buổi yến tiệc đã nhất kiến chung tình với nam chính. Về sau, khi nam chính đăng cơ, nàng lại nghĩ trăm phương ngàn kế để được tiến cung, trở thành một phi tử trong hậu cung.


Chỉ là, những tranh đấu ngươi lừa ta gạt trong hậu cung, xưa nay chưa từng nương tay với bất kỳ ai.


Nguyên thân cẩn trọng từng bước nơi hậu cung, khi hay tin thanh mai của nam chính đã nhập cung, liền cấu kết với các phi tần khác bày mưu tính kế hãm hại nữ chính, chỉ mong sao có thể được nam chính nhìn đến một lần.


Nào ngờ, màn hãm hại này lại là kế trong kế, thậm chí nguyên thân còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, phủ tướng quân đã bị gán tội mưu phản, toàn bộ mọi người trong phủ tướng quân đều bị lưu đày ra biên cương.


Nguyên thân thì bị tống vào lãnh cung, thể xác lẫn tinh thần đều chịu đả kích nặng nề, cuối cùng trở nên điên loạn.


Khi Vân Thư Nhiễm tỉnh lại, thân thể nàng lạnh lẽo vô cùng. Trước khi nàng xuyên tới, nguyên thân đã hương tiêu ngọc vẫn (chết) tại lãnh cung quạnh quẽ này, không ai quan tâm, cũng chẳng ai hay biết.


Gió lạnh âm u lùa qua hành lang trống trải, tường cung cao ngất vừa uy nghiêm lại vừa khiến người ta tuyệt vọng.


Vân Thư Nhiễm chậm rãi ôm lấy cánh tay mình, lãnh cung quả không hổ danh là lãnh cung, lạnh lẽo đến tận xương. Nàng vốn định phơi nắng để xua bớt cái lạnh thấu xương, nhưng hiệu quả chẳng đáng là bao.


Bây giờ bụng nàng trống rỗng, nơi nàng đang ở lại âm u lạnh lẽo, quần áo trên người cũng chẳng đủ ấm, đúng là một màn "khởi đầu địa ngục".


Nàng gắng gượng vực dậy tinh thần, hướng về phía ánh nắng mặt trời, nhìn sang "người hàng xóm" duy nhất trong lãnh cung.


Bên trong bức tường cung điện cũ kỹ, một chiếc ghế bập bênh khẽ đung đưa, "nữ tử" trên ghế có dáng người cao lớn, mái tóc đen dài như thác nước buông xõa, khẽ lay động theo nhịp đung đưa của ghế, ánh nắng tươi sáng bao phủ lên sườn mặt nàng ấy, đẹp đến mức khó phân biệt giới tính.


Sự tồn tại của nàng ấy hoàn toàn lạc lõng giữa lãnh cung, tựa như nơi nàng ấy đang ở là chốn đào nguyên chứ không phải lãnh cung chết chóc này.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc