Bắpp_03
Đường Lâm đau đầu kinh khủng, thái dương như có kim châm, tim thì đập thình thịch muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Tay phải cậu nóng rát, cảm giác như bị cái gì đó trói chặt, không cử động được.
Có tiếng ai đó đang khóc, tiếng nức nở thút thít khe khẽ vọng vào tai, đánh thức bộ não còn đang mơ màng của cậu.
Nhìn lên là trần nhà loang lổ, bẩn thỉu, có vết nước thấm trên mái, treo lủng lẳng một cái đèn cũ kỹ. Bên cạnh là cửa sổ nhỏ có song sắt. Trong phòng thỉnh thoảng lại có tiếng nức nở, nho nhỏ, non nớt.
Đường Lâm gắng gượng, cắn răng ngồi dậy. Nhìn quanh mới biết đây là một căn phòng cũ nát, trông có vẻ đã lâu lắm rồi. Phòng không lớn, ánh sáng yếu ớt, ngoài cửa sổ tối đen, thỉnh thoảng vọng lại vài tiếng chó sủa. Xung quanh còn có mấy đứa trẻ khác, tầm sáu, bảy tuổi, tay cũng bị trói bằng dây thừng, vẻ mặt mệt mỏi.
Cậu ngẩn người, đầu óc vẫn chưa kịp phản ứng. Cậu nhớ mình đang họp cùng đội trưởng ở cục, chỉ chợp mắt một lúc trên xe, sao mở mắt ra đã ở cái nơi quái quỷ này rồi? Quan trọng là, ai to gan đến mức dám bắt cóc cậu ngay dưới mí mắt đội trưởng đội điều tra hình sự, người được mệnh danh là “sát thần” chứ?
Tiếng ‘loảng xoảng’ đột ngột vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu, cửa chính bị ai đó đẩy mạnh ra. Một người đàn ông thò đầu vào, tay cầm cây côn sắt, hung hăng khoa chân múa tay.
“Khóc lóc cái gì, còn khóc nữa tao băm cho chó ăn!”
Căn phòng lập tức im bặt, dù vẫn còn tiếng sụt sịt nhưng không đứa trẻ nào dám khóc to nữa. Người đàn ông thấy bọn trẻ ngoan ngoãn thì hài lòng đóng cửa lại.
Tay phải Đường Lâm tê rần, cậu cúi xuống nhìn tay mình. Đó là một đôi tay trắng nõn, mềm mại, xương cốt mảnh khảnh chưa phát triển hết. Cổ tay bị buộc chặt bằng dây thừng, có lẽ do trói lâu nên máu không lưu thông, hoặc da quá non nên sưng đỏ cả lên, trông rất đáng sợ. Cậu chắc chắn đây không phải tay mình, vì đôi tay này quá nhỏ, và ngón trỏ không có nốt ruồi son cậu có từ bé.
Dù rất hoang đường, nhưng cậu nghi ngờ mình đã xuyên không. Dù sao thì trong thời đại này, chuyện xuyên không, trọng sinh đâu đâu cũng có. Chỉ là từ một thanh niên 24 tuổi đầy nhiệt huyết vừa đi làm, xuyên thành một đứa trẻ có hoàn cảnh không mấy tốt đẹp…
Thật đúng là chuyện đáng lo.
Nhưng bây giờ không phải lúc để buồn bực, cậu phải tìm cách trốn thoát. Những ngày ở đội cảnh sát giúp cậu hiểu rõ số phận bi thảm của một đứa trẻ bị bắt cóc. Đường Lâm đành chấp nhận số phận, liếm đôi môi khô khốc, bắt đầu nghiên cứu sợi dây trên tay.
May là dây không phải loại chắc chắn, chỉ là dây vải bình thường. Có lẽ thấy bọn trẻ còn nhỏ nên chúng chỉ trói cổ tay, lại dùng kiểu trói đơn giản nhất.
Cậu thử cử động bàn tay sưng tấy, tê dại. Chờ cổ tay có cảm giác lại, cậu đặt các khớp ngón tay sát vào nhau, từ từ đưa tay về phía ngực. Dù Đường Lâm là thành viên đội cảnh sát, nhưng nói đúng ra cậu không phải cảnh sát hình sự thực thụ, mà là nhân viên kỹ thuật máy tính của đội. Nhưng ngày ngày ở cùng những tinh anh cảnh đội, mưa dầm thấm lâu, cậu cũng học được vài kỹ năng tự cứu cơ bản. Ví dụ như bây giờ, làm sao để thoát khỏi dây trói.
Đường Lâm vừa thầm cảm ơn các cảnh sát già trong đội đã chỉ dạy, vừa cẩn thận xoay cổ tay. Khi xoay được khoảng 45 độ, sợi dây đang căng có chút lỏng ra. Cậu cắn răng chịu đau, lặp đi lặp lại động tác vài lần, cuối cùng sợi dây cũng lỏng hơn một chút, cậu từ từ rút tay ra.
Cậu đang mừng vì thoát được trói buộc thì một giọng nói nhỏ vang lên bên cạnh.
“Đừng cử động.”
Đường Lâm giật mình, ngẩng đầu nhìn theo tiếng nói, phát hiện một cậu bé đang ngồi ở góc tường đối diện cửa sắt. Nửa người cậu bé ẩn trong bóng tối, nếu không nhìn kỹ sẽ không thấy. Hoàn toàn khác với mấy đứa trẻ đang khóc thút thít, cậu bé này mặt mũi tuy bẩn nhưng không hề hoảng sợ, toát ra vẻ chững chạc và bình tĩnh không hợp với lứa tuổi.
Cậu bé đột nhiên đứng dậy, đi thẳng về phía Đường Lâm. Lúc này Đường Lâm mới nhận ra, sợi dây trên cổ tay cậu bé kia chỉ buộc hờ. Xem ra không chỉ mình cậu thoát được.
“Chúng ta có thể hợp tác. Lát nữa cậu tìm cách dụ người canh cửa vào đây, tối nay bọn chúng chỉ để lại một người canh gác thôi.”
Cậu bé hoàn toàn lờ đi vẻ kinh ngạc trong mắt Đường Lâm, ngồi xuống cạnh cậu, nói bằng giọng chỉ hai người nghe thấy. Đường Lâm có chút tò mò, chẳng lẽ cậu bé này cũng giống mình, xuyên không tới đây? Nếu không sao gặp phải chuyện này mà vẫn bình tĩnh bàn chuyện hợp tác như vậy?
Cậu bé kia thấy Đường Lâm ngây người nhìn mình không nói gì, nhíu mày im lặng một lúc rồi lại lên tiếng,
“Nếu cậu cũng muốn ra ngoài, lát nữa cứ làm theo lời tôi nói. Đợi người vào rồi tôi sẽ tìm cách chạy ra.”
Vẻ mặt nhíu mày nghiêm túc khuyên bảo của cậu bé trông khá đáng yêu. Đường Lâm nhìn cậu bé nói năng nghiêm chỉnh, ra dáng ông cụ non, trong lòng thấy hơi buồn cười. Nhưng cậu biết đây không phải lúc đùa, suy nghĩ một lát rồi cẩn thận hỏi:
“Sao cậu biết tối nay bọn họ chỉ có một người?”
“Ở đây không chỉ nhốt chúng ta, những đứa trẻ đã được đặt hàng bị nhốt ở phòng bên cạnh. Tối nay phần lớn người phải theo lão đại đi giao hàng. Có người dặn dò tên nghiện rượu canh cửa phải tự mình trông đêm cẩn thận hơn.”
Nói đến đây, mắt cậu bé lộ rõ vẻ chán ghét,
“Nhà này quá cũ, cách âm không tốt, bọn họ nói chuyện không kiêng dè, nghe kỹ là có thể nghe thấy.”
Đường Lâm nghĩ nếu thông tin này là thật, thì tối nay đúng là cơ hội tốt nhất để trốn thoát.
Nhưng… cậu nhìn quanh căn phòng trống hoác, đừng nói vũ khí tự vệ, đến cục đá cũng không có. Chẳng lẽ cứ thế nghênh ngang chuồn đi dưới mí mắt người canh gác sao?
Cậu bé kia suy nghĩ, nheo mắt nhìn cậu,
“Lát nữa cậu giả vờ đau bụng, diễn cho giống vào, giữ chân hắn vài phút. Chỗ tôi vừa ngồi là góc chết, hắn thường không nhìn thấy, đến lúc đó tôi sẽ ở đó chờ thời cơ chạy thoát. Cậu yên tâm, sau khi ra ngoài, tôi sẽ dẫn người về cứu cậu.”
Nghe đến đây, Đường Lâm lại thấy nhẹ nhõm. Dù biểu hiện có chững chạc, thông minh hơn tuổi, nhưng suy nghĩ vẫn còn chút ngây thơ trẻ con. Giả vờ đau bụng? Tình tiết sến súa trong phim truyền hình tám giờ này thật sự lay động được ý chí sắt đá của bọn buôn người bên ngoài sao? Nhưng cái góc chết kia đúng là có thể lợi dụng…
Cậu bé dường như đoán được suy nghĩ của cậu, nói tiếp,
“Mấy đứa chúng ta là bọn chúng lựa chọn kỹ càng. Đừng thấy hắn hung dữ, vì muốn bán được giá tốt, sẽ không mặc kệ chúng ta sống chết đâu.”
Đường Lâm: “…”
Đứa trẻ này thành tinh rồi sao? Quan sát tỉ mỉ thật!
Cậu suy nghĩ rồi lắc đầu,
“Nếu vậy thì có thể thử, nhưng đau bụng hơi giả. Phải nghĩ cách giả bệnh khác. Đến lúc đó chúng ta đổi vai, lát nữa cậu giả bệnh, tôi tìm cách ra ngoài. Cậu đừng… tùy cơ ứng biến.”
Cậu định nói đừng sợ, nhưng nhìn vẻ mặt thờ ơ của cậu bé, lại nuốt lời vào bụng.
Cậu bé nghi ngờ nhìn cậu một cái, cuối cùng không nói gì.
Trong phòng hơi lạnh, Đường Lâm dựa vào tường, kéo chặt chiếc áo mỏng manh, nhưng vẫn bị hơi lạnh từ tường làm cho run lên. Cậu bé kia người lại nóng ran. Cậu nghi ngờ đối phương bị sốt, mà còn sốt không nhẹ. Đường Lâm lo lắng đưa tay sờ trán cậu bé.
Có lẽ lòng bàn tay mát lạnh dễ chịu, cậu bé bất giác dụi dụi hai cái, rồi nhận ra mình đang làm gì, vội ngồi thẳng dậy, muốn tránh xa cậu ra. Đường Lâm nhìn cậu bé người cứng đờ, thầm thở dài, dù sao cũng vẫn là một đứa trẻ. Cậu nhẹ nhàng vỗ vai đối phương, cố gắng dịu giọng trấn an,
“Không sao đâu, cậu ngủ một lát đi, tôi canh cho.”
Chỉ tiếc giọng nói của cơ thể này quá non nớt, nghe không mấy thuyết phục. May là người bên cạnh không nói gì nữa, người cũng thả lỏng đi nhiều.
Ngoài cửa sổ song sắt tối đen, không phân biệt được thời gian. Mấy đứa trẻ khóc cả ngày cũng mệt, chẳng mấy chốc đã cuộn tròn ngủ say, chỉ thỉnh thoảng nói mê vài câu, gọi ba mẹ đáng thương.
Đường Lâm áp sát vào cậu bé không nhúc nhích, tai dán chặt vào bức tường lạnh lẽo. Căn phòng ọp ẹp này cách âm đúng là không tốt, tiếng TV phòng bên cạnh thỉnh thoảng lại vọng vào tai.
Cậu cố gắng kìm nén cơn buồn ngủ và mệt mỏi trong người. Hồi lâu sau, bên ngoài cuối cùng cũng có người đến chào hỏi người canh gác. Không lâu sau, ngoài cửa sổ quả nhiên vang lên tiếng xe nổ máy ầm ầm.
Đường Lâm ban đầu không dám động, thầm đếm trong lòng mấy trăm số, thấy cũng kha khá rồi mới cử động cánh tay cứng đờ định đứng dậy.
Cậu vừa cử động, cậu bé đang dựa vai cậu liền tỉnh giấc, vẻ mặt đề phòng nhìn chằm chằm cậu. Dưới ánh đèn mờ ảo, dáng vẻ cảnh giác đó trông như một con sói con. Cậu bé kia bình tĩnh lại, nhận ra người đối diện là Đường Lâm mới thả lỏng.
Đường Lâm ghé sát tai cậu bé, mặc kệ cậu bé lùi lại, một tay giữ chặt lấy, nói nhỏ, “Lát nữa cậu giả vờ tay chân run rẩy, giống như thế này.”
Nói xong cậu nằm thẳng xuống đất, co người, tay chân cứng đờ, người run lên bần bật. Diễn xong ngẩng đầu lên, thấy cậu bé kia đang nhìn mình với vẻ mặt như nhìn người bị bệnh tâm thần.
Đường Lâm xấu hổ cười cười, giải thích nhỏ,
“Đau bụng chắc hắn không để ý đâu. Loại này gọi là động kinh, dễ dọa người lắm.”
Nếu không phải điều kiện không cho phép, cậu đã tự mình giả bệnh rồi, dù sao như vậy cũng giống hơn. Chỉ là cậu thật sự không yên tâm để một đứa trẻ như vậy tự mình chạy thoát. Bọn buôn người kia đều không phải loại hiền lành, bị bắt lại không biết sẽ làm ra chuyện mất nhân tính gì.
Đường Lâm bị cậu bé nhìn chằm chằm có chút ngượng, hỏi nhỏ
, “Cậu muốn thử không?”
Cậu thật sự sợ đứa trẻ này học không giống, đến lúc đó lại khiến đối phương cảnh giác.
Cậu bé thẳng thừng từ chối, “Không, tôi học không được.”
Đường Lâm nhất thời nghẹn lời. Đứa trẻ này mà bắt chước thì ngược lại dễ gây nghi ngờ. Thời gian gấp gáp, cậu cắn răng quyết định tự mình làm. Cùng lắm thì, nhân lúc tên kia không chuẩn bị, tìm cơ hội dùng dây thừng siết cổ hắn cho ngất đi.
Cậu thấy thời cơ đã đến, chuẩn bị tinh thần, kiểm tra lại công cụ trên tay, rồi nháy mắt với đối phương, nằm sấp xuống đất bắt đầu diễn cảnh co giật một cách tận tâm. Đường Lâm cảm thấy kỹ năng diễn xuất hai mươi mấy năm của mình sẽ bùng nổ hết vào ngày hôm nay.
Cậu bé kia thấy cậu diễn nhập tâm, nghiêng người lùi vào góc chết, hét về phía cửa sắt, “Người đâu, có người chết rồi!”
Đường Lâm: “……”Chương002
Bắpp_03
Hoàng Năm, người canh gác ngoài cửa, đang ngồi trên giường vừa uống bia, ăn lạc, vừa nghêu ngao xem TV. Đột nhiên nghe thấy tiếng hét như vậy, giật mình hoảng hốt, vớ lấy cây côn sắt bên cạnh mở cửa, hùng hổ xông vào.
“Thằng ranh con, la hét cái gì! Ai chết?”
“Hắn, hắn sắp chết…”
Cậu bé cúi đầu, chỉ vào Đường Lâm đang không ngừng run rẩy trên mặt đất, lí nhí nói. Nếu không phải Đường Lâm biết bộ dạng cực kỳ bình tĩnh vừa rồi của cậu bé, chắc cũng bị giọng nói run rẩy này lừa mất.
Sao đứa trẻ này diễn tốt thế, còn thật hơn cả cậu! Nếu không phải hoàn cảnh không cho phép, cậu đã phải bò dậy vỗ tay khen ngợi rồi.
Mấy đứa trẻ trong phòng bị đánh thức, đứa nào đứa nấy co rúm người lại, ngơ ngác nhìn họ. Có đứa nhát gan, thấy Hoàng Năm cầm côn sắt, không kìm được lại bắt đầu khóc.
Hoàng Năm hiếm khi không để ý đến chúng, nheo đôi mắt ti hí, nhìn chằm chằm Đường Lâm đang co quắp run rẩy dưới đất.
Đứa trẻ này hắn có ấn tượng sâu sắc, vì trông khá ưa nhìn, là hàng tuyển được cấp trên chọn lựa. Nếu thật sự xảy ra chuyện gì, đối với bọn họ mà nói là một tổn thất không nhỏ…
“Mẹ kiếp, đúng là xui xẻo, sao lại mắc cái bệnh này!”
Hắn nhìn đứa trẻ vừa giãy giụa vừa sùi bọt mép, bực bội chửi một câu, đắn đo mãi, cuối cùng vẫn đi tới cúi xuống kiểm tra.
Đường Lâm liếc thấy cây côn sắt bên cạnh, giật mình.
Hoàng Năm thấy cậu co giật nghiêm trọng, trong lòng cũng có chút sốt ruột, sợ hàng tuyển này co giật hỏng não ảnh hưởng đến giá bán. Nhất thời luống cuống tay chân bấm vào nhân trung của cậu, bấm loạn xạ vài cái.
Đường Lâm bị hắn bấm mạnh như vậy suýt kêu thành tiếng. Tay của tên buôn người vừa thô vừa mạnh ấn vào mặt cậu vừa tê vừa đau, hơn nữa trên người hắn còn nồng nặc mùi thuốc lá và rượu trộn lẫn, xông lên khiến cậu muốn nôn. Cậu vặn vẹo người cố gắng diễn tiếp, lúc trợn mắt trắng lên phát hiện cậu bé kia không những không nhân cơ hội trốn đi, mà còn đi về phía mình…
Bắt gặp ánh mắt đó, cậu giật mình kinh hãi. Đôi mắt kia sắc bén, hung dữ, phát ra ánh sáng lạnh lẽo trong bóng tối, như một con thú hoang khát máu. Chưa kịp phản ứng, cậu thấy cậu bé kia đột nhiên nhặt cây côn sắt dưới đất lên, không chút do dự vụt mạnh vào đầu người đàn ông.
Hoàng Năm một mặt luống cuống bấm huyệt cho đứa trẻ đang run rẩy dưới thân, một mặt chịu đựng tiếng khóc của lũ trẻ, căn bản không có thời gian để ý xung quanh. Đang lúc bực bội, đột nhiên cảm thấy sau lưng có tiếng gió, gáy đau nhói, kêu lên một tiếng rồi ngã vật xuống đất. Đường Lâm nhanh tay nhanh mắt lăn sang một bên, mới không bị hắn đè lên người.
Cậu bé kia sững sờ, tay hơi run, cố gắng trấn tĩnh lại. Cậu bé mặt trắng bệch cầm sợi dây thừng trong tay, trói chặt chân tên buôn người, liếc thấy Đường Lâm đứng bất động bên cạnh, nhíu mày thúc giục:
“Lại đây giúp một tay.”
Lúc này Đường Lâm mới hoàn hồn, nhưng không vội trói người, mà lột quần áo của tên kia xuống, rồi dùng dây thừng của mình trói tay hắn lại. Làm xong xuôi, cậu cẩn thận đưa tay dò mũi tên kia, thấy vẫn còn thở đều mới thở phào nhẹ nhõm. Cậu bé ra tay cũng biết nặng nhẹ.
Cậu không muốn đứa trẻ này lỡ tay giết người. Tuy đối phó với lũ cặn bã này không cần thương hại, nhưng cậu bé còn nhỏ tuổi như vậy, không thể vì một tên xấu xa mà ám ảnh tuổi thơ, thế thì quá không đáng. Cậu tìm một chiếc áo lót trong đống quần áo vừa lột ra, vò lại rồi nhét vào miệng tên kia.
Mấy đứa trẻ bên cạnh thấy họ định trốn, xoắn xuýt đôi tay bị trói, vẻ mặt mong đợi nhìn về phía họ.
“Không được.”
Cậu bé kia dường như biết cậu đang nghĩ gì, kiên quyết từ chối,
“Xung quanh phức tạp, đông người mục tiêu lớn. Ra ngoài trước, quay lại tìm người cứu bọn họ sau.”
Đường Lâm hiểu ý cậu bé. Những đứa trẻ này còn quá nhỏ, lại không lanh lợi bằng cậu bé kia, mang theo chỉ làm chậm trễ thời gian. Nghĩ thông rồi cậu cũng không do dự, gật đầu, theo sau cậu bé cùng ra ngoài. Nhưng trước khi đi, cậu vẫn nói nhỏ trấn an bọn trẻ vài câu, bảo chúng đừng lo, đợi hai người dẫn người quay lại.
Ra khỏi cửa, Đường Lâm khóa trái cửa lại, rồi tiện tay cầm theo bộ quần áo vừa lột từ người tên canh gác và tấm ga trải giường cũ nát, hôi mùi rượu trên chiếc giường nhỏ. Cậu thấy “đồng đội” nhìn mình với ánh mắt ghê tởm, liền giải thích nhỏ:
“Quần áo này dính mùi rượu của tên kia, có thể che giấu mùi của chúng ta.”
Lúc mới tỉnh cậu đã nghe thấy tiếng chó sủa ngoài cửa, tuy không biết nuôi giống gì, nhưng nghe tiếng sủa đầy nội lực kia là biết không phải loại hiền. Cậu nghe người già trong đội kể, có vài bọn buôn người sẽ nuôi chó lai sói buộc ở cửa để canh gác. Loại chó đó rất hung dữ, mũi lại thính, ngửi thấy mùi lạ chắc chắn sẽ làm ầm lên, đến lúc đó dẫn người ở phòng khác tới thì càng phiền phức.
Đường Lâm cố chịu đựng mùi hôi khó chịu, quấn tấm ga trải giường bẩn không nhìn ra màu gì lên người, sau đó mặc kệ vẻ mặt kháng cự của đối phương, khoác chiếc áo kia lên người cậu bé. Quần áo quá rộng, mặc lên người cậu bé trông lôi thôi như mặc váy. Mùi mồ hôi và rượu trộn lẫn đúng là không dễ ngửi, may mà cậu bé biết nặng nhẹ, không cứng đầu cởi ra.
Hai người rón rén đi ra ngoài. Bầu trời đêm đen như mực, ánh sáng le lói từ căn phòng bên cạnh càng thêm nổi bật. Trong sân quả nhiên có mấy con chó lớn đang nằm ngủ. Không biết là do họ may mắn, hay mùi nồng nặc trên quần áo thật sự có tác dụng. Ngoài một con chó mở mắt liếc nhìn cậu một cái, những con còn lại đều lười biếng nằm yên, không thèm để ý đến họ.
Cửa sắt lớn bị khóa bằng ổ khóa kiểu cũ, không có chìa khóa thì không thể mở được. Đường Lâm đang phân vân có nên quay lại tìm chìa khóa không thì ngẩng đầu lên đã thấy cậu bé kia nhanh nhẹn đạp lên hoa văn trên cửa sắt nhảy ra ngoài sân. Nhìn là biết dân trèo tường chuyên nghiệp. Cậu bé không quên Đường Lâm, leo ra ngoài rồi còn chìa tay về phía cậu, ý bảo cậu mau lên.
Đường Lâm không dám chậm trễ, nhưng tiếc là cơ thể này hơi yếu, cửa tuy không cao nhưng với cậu lại hơi khó. Cậu bé kia thấy cậu vụng về loay hoay đến toát mồ hôi, bĩu môi trèo xuống lại, vừa đẩy vừa nâng cuối cùng cũng đưa được cậu lên.
Đêm khuya tĩnh lặng, đường nhỏ cỏ cây um tùm. Cậu bé đi trước lặng lẽ mở đường. Cậu bé này rất thông minh, lại chọn con đường nhỏ rậm rạp cây cối không thể lái xe vào, chắc là sợ bọn kia phát hiện sẽ lái xe đuổi theo. Đường Lâm chân thấp chân cao theo sau, chẳng mấy chốc đã thở hổn hển. Bầu trời âm u, chỉ có vài ngôi sao thưa thớt. Cậu cố gắng nhìn hồi lâu cũng không xác định được phương hướng. Nơi khỉ ho cò gáy này trước không có làng sau không có quán, họ chạy nửa ngày cũng không tìm thấy nhà dân.
Cứ thế thở hồng hộc đi thêm một đoạn, phía sau đột nhiên vang lên vài tiếng chó sủa. Tim Đường Lâm thót lại, không ngờ bọn chúng tìm đến nhanh vậy. Cậu đã sớm kiệt sức, cả đoạn đường này chỉ dựa vào ý chí của người lớn mà cố gắng. Nhìn cậu bé kia nhíu chặt mày, lòng cậu mềm lại. Đứa trẻ này tuy tính cách lạnh lùng nhưng người thật không tệ, đến nước này rồi mà vẫn chưa bỏ rơi cậu.
Trốn được một mình là may, chạy được cả hai là lời! Cơ thể yếu ớt chậm chạp này đúng là gánh nặng, cứ tốc độ này, chẳng mấy chốc sẽ bị bắt lại. Lũ vô nhân tính này nếu bắt được họ về, không chết cũng bị hành hạ lột da. Lần sau muốn tìm cơ hội ra ngoài, không biết sẽ phiền phức đến mức nào. Nhưng cậu không phải trẻ con thật, luôn có thể tìm được cơ hội chạy thoát lần nữa, còn đứa trẻ này… Cậu phải câu giờ thêm cho cậu bé này.
Tiếng chó sủa xa xa gần hơn một chút, mơ hồ còn có tiếng người. Không thể trì hoãn thêm nữa!
Đường Lâm quyết định, quay người nói với cậu bé,
“cậu đi trước đi, tôi giúp cậu đánh lạc hướng bọn chúng.” Nói xong liền dứt khoát kéo chiếc ‘váy’ trên người cậu bé xuống.
Cậu bé kia ngẩn ra, dường như không ngờ cậu lại phản ứng như vậy. Nhìn bóng dáng tập tễnh chui vào đường nhỏ của cậu, ánh mắt tối lại…
Đường Lâm xé ống quần, vạt áo, treo mảnh vải lên bụi cây, sau đó chạy về hướng ngược lại với cậu bé một đoạn, ném bộ quần áo xuống rồi mới quay lại. Quả nhiên không lâu sau, cậu bị đám buôn người cao lớn bắt được. Lúc này cậu đã kiệt sức, thể chất của cơ thể này quá kém, lại không quen địa hình trong rừng. Cả đường đi gập ghềnh, cầm cự được lâu như vậy đã là không dễ.
Mấy tên lái buôn nửa đêm bị hành hạ chơi trò ‘trốn tìm’ trong rừng, trong lòng sớm đã tức giận, tên nóng tính bắt được cậu liền cầm roi da có gai quất mấy cái vào vai cậu. Đường Lâm mặc áo mỏng, bị quất mấy cái như vậy, lưng lập tức rách da chảy máu. Cậu hét thảm một tiếng, ôm đầu cắn răng kêu lên:
“Đừng đánh, đánh bị thương không bán được tiền đâu!”
Mấy người nghe cậu nói đều sửng sốt, miệng tuy vẫn tiếp tục chửi bới nhưng quả thật đã dừng tay. Người cầm đầu liếc nhìn cậu, cười lạnh nói:
“Nhóc con, còn một đứa nữa đâu?”
“Nó chê tôi chạy chậm, nghe thấy tiếng các người liền bỏ mặc tôi!”
Nói xong, cậu chỉ về hướng mình vừa vội vàng bố trí, căm hận nói:
“Kia kìa, nó chạy về hướng đó, nhất định phải bắt cái thằng phản bội đó về!”
Người đàn ông nhìn cậu thật sâu, thấy bộ dạng căm phẫn của Đường Lâm cũng tin tám phần. Hắn một mặt ra lệnh cho những người còn lại tiếp tục đuổi về phía trước, một mặt cho người đưa cậu về.
Đường Lâm thấy người và chó quả nhiên đi về hướng cậu đã bố trí, thầm thở phào nhẹ nhõm. Cậu bị trói chặt tay chân đưa về căn phòng ban đầu. Chờ đến lúc trời tờ mờ sáng, cũng không thấy cậu bé kia bị bắt về, trong lòng nhất thời mừng thầm. Với sự thông minh và bình tĩnh của cậu bé đó, tám phần là đã thoát được kiếp nạn này.
Lưng cậu nóng rát đau đớn. Trong rừng độ ẩm cao, lăn lộn cả đêm lại không ăn uống gì, lúc này tinh thần thả lỏng, rất nhanh liền phát sốt. Mơ mơ màng màng, chẳng mấy chốc đã mất đi ý thức.
Không biết qua bao lâu, trong cơn mê man cậu nghe thấy tiếng người kêu chó sủa trong sân nhỏ, dường như có rất nhiều người đến, tiếng loảng xoảng rất ồn ào. Có người nói chuyện bên tai cậu, nhưng nghe không rõ. Bóng người lắc lư trong bóng tối, chỉ có những hình ảnh mờ ảo bay lượn trước mắt. Hồi lâu sau, cậu mới từ từ tỉnh lại.
“Tỉnh rồi! Bác sĩ, bác sĩ ơi con trai tôi tỉnh rồi!”
Đường Lâm còn chưa kịp phản ứng, đã thấy một phụ nữ xinh đẹp mắt lưng tròng nhìn cậu, ánh mắt đó như nhìn một món đồ quý giá dễ vỡ. Cậu ngây người, nhất thời không quen với ánh mắt nóng bỏng này, trong lòng càng thêm nghi hoặc khó hiểu; chẳng lẽ cậu không chịu nổi, bị bọn buôn người hành hạ chết rồi lại xuyên không nữa?
Lúc này trong đầu truyền đến một giọng máy móc lạnh băng.
【 Quét hoàn tất… Xác nhận thân phận ký chủ… 】
Đường Lâm: “…??” Cái gì vậy?
【 Mười giây sau, nhập ký ức, mời ký chủ chuẩn bị. 】
【 10, 9, 8… 3, 2, 1 】
Đường Lâm đang định nói đợi chút, đầu đột nhiên đau nhói, một luồng ký ức xa lạ mà quen thuộc tức thì tràn vào não cậu. Chờ mảnh ký ức hoàn toàn dung hợp, cậu nhìn người phụ nữ xinh đẹp mắt đỏ hoe trước mặt với vẻ mặt phức tạp. Trời ạ, cậu thế mà lại xuyên vào một cuốn sách! Vấn đề là, cậu không phải nhân vật chính có bàn tay vàng, cũng chẳng phải người qua đường bình thường, mà là một tên bạch liên hoa tiện tra không ngừng tìm đường chết!!!
Nghĩ đến kết cục bi thảm của người nọ, Đường Lâm không thở nổi, mắt trợn trắng, lại ngất đi.
Bắpp_03
Hoàng Năm, người canh gác ngoài cửa, đang ngồi trên giường vừa uống bia, ăn lạc, vừa nghêu ngao xem TV. Đột nhiên nghe thấy tiếng hét như vậy, giật mình hoảng hốt, vớ lấy cây côn sắt bên cạnh mở cửa, hùng hổ xông vào.
“Thằng ranh con, la hét cái gì! Ai chết?”
“Hắn, hắn sắp chết…”
Cậu bé cúi đầu, chỉ vào Đường Lâm đang không ngừng run rẩy trên mặt đất, lí nhí nói. Nếu không phải Đường Lâm biết bộ dạng cực kỳ bình tĩnh vừa rồi của cậu bé, chắc cũng bị giọng nói run rẩy này lừa mất.
Sao đứa trẻ này diễn tốt thế, còn thật hơn cả cậu! Nếu không phải hoàn cảnh không cho phép, cậu đã phải bò dậy vỗ tay khen ngợi rồi.
Mấy đứa trẻ trong phòng bị đánh thức, đứa nào đứa nấy co rúm người lại, ngơ ngác nhìn họ. Có đứa nhát gan, thấy Hoàng Năm cầm côn sắt, không kìm được lại bắt đầu khóc.
Hoàng Năm hiếm khi không để ý đến chúng, nheo đôi mắt ti hí, nhìn chằm chằm Đường Lâm đang co quắp run rẩy dưới đất.
Đứa trẻ này hắn có ấn tượng sâu sắc, vì trông khá ưa nhìn, là hàng tuyển được cấp trên chọn lựa. Nếu thật sự xảy ra chuyện gì, đối với bọn họ mà nói là một tổn thất không nhỏ…
“Mẹ kiếp, đúng là xui xẻo, sao lại mắc cái bệnh này!”
Hắn nhìn đứa trẻ vừa giãy giụa vừa sùi bọt mép, bực bội chửi một câu, đắn đo mãi, cuối cùng vẫn đi tới cúi xuống kiểm tra.
Đường Lâm liếc thấy cây côn sắt bên cạnh, giật mình.
Hoàng Năm thấy cậu co giật nghiêm trọng, trong lòng cũng có chút sốt ruột, sợ hàng tuyển này co giật hỏng não ảnh hưởng đến giá bán. Nhất thời luống cuống tay chân bấm vào nhân trung của cậu, bấm loạn xạ vài cái.
Đường Lâm bị hắn bấm mạnh như vậy suýt kêu thành tiếng. Tay của tên buôn người vừa thô vừa mạnh ấn vào mặt cậu vừa tê vừa đau, hơn nữa trên người hắn còn nồng nặc mùi thuốc lá và rượu trộn lẫn, xông lên khiến cậu muốn nôn. Cậu vặn vẹo người cố gắng diễn tiếp, lúc trợn mắt trắng lên phát hiện cậu bé kia không những không nhân cơ hội trốn đi, mà còn đi về phía mình…
Bắt gặp ánh mắt đó, cậu giật mình kinh hãi. Đôi mắt kia sắc bén, hung dữ, phát ra ánh sáng lạnh lẽo trong bóng tối, như một con thú hoang khát máu. Chưa kịp phản ứng, cậu thấy cậu bé kia đột nhiên nhặt cây côn sắt dưới đất lên, không chút do dự vụt mạnh vào đầu người đàn ông.
Hoàng Năm một mặt luống cuống bấm huyệt cho đứa trẻ đang run rẩy dưới thân, một mặt chịu đựng tiếng khóc của lũ trẻ, căn bản không có thời gian để ý xung quanh. Đang lúc bực bội, đột nhiên cảm thấy sau lưng có tiếng gió, gáy đau nhói, kêu lên một tiếng rồi ngã vật xuống đất. Đường Lâm nhanh tay nhanh mắt lăn sang một bên, mới không bị hắn đè lên người.
Cậu bé kia sững sờ, tay hơi run, cố gắng trấn tĩnh lại. Cậu bé mặt trắng bệch cầm sợi dây thừng trong tay, trói chặt chân tên buôn người, liếc thấy Đường Lâm đứng bất động bên cạnh, nhíu mày thúc giục:
“Lại đây giúp một tay.”
Lúc này Đường Lâm mới hoàn hồn, nhưng không vội trói người, mà lột quần áo của tên kia xuống, rồi dùng dây thừng của mình trói tay hắn lại. Làm xong xuôi, cậu cẩn thận đưa tay dò mũi tên kia, thấy vẫn còn thở đều mới thở phào nhẹ nhõm. Cậu bé ra tay cũng biết nặng nhẹ.
Cậu không muốn đứa trẻ này lỡ tay giết người. Tuy đối phó với lũ cặn bã này không cần thương hại, nhưng cậu bé còn nhỏ tuổi như vậy, không thể vì một tên xấu xa mà ám ảnh tuổi thơ, thế thì quá không đáng. Cậu tìm một chiếc áo lót trong đống quần áo vừa lột ra, vò lại rồi nhét vào miệng tên kia.
Mấy đứa trẻ bên cạnh thấy họ định trốn, xoắn xuýt đôi tay bị trói, vẻ mặt mong đợi nhìn về phía họ.
“Không được.”
Cậu bé kia dường như biết cậu đang nghĩ gì, kiên quyết từ chối,
“Xung quanh phức tạp, đông người mục tiêu lớn. Ra ngoài trước, quay lại tìm người cứu bọn họ sau.”
Đường Lâm hiểu ý cậu bé. Những đứa trẻ này còn quá nhỏ, lại không lanh lợi bằng cậu bé kia, mang theo chỉ làm chậm trễ thời gian. Nghĩ thông rồi cậu cũng không do dự, gật đầu, theo sau cậu bé cùng ra ngoài. Nhưng trước khi đi, cậu vẫn nói nhỏ trấn an bọn trẻ vài câu, bảo chúng đừng lo, đợi hai người dẫn người quay lại.
Ra khỏi cửa, Đường Lâm khóa trái cửa lại, rồi tiện tay cầm theo bộ quần áo vừa lột từ người tên canh gác và tấm ga trải giường cũ nát, hôi mùi rượu trên chiếc giường nhỏ. Cậu thấy “đồng đội” nhìn mình với ánh mắt ghê tởm, liền giải thích nhỏ:
“Quần áo này dính mùi rượu của tên kia, có thể che giấu mùi của chúng ta.”
Lúc mới tỉnh cậu đã nghe thấy tiếng chó sủa ngoài cửa, tuy không biết nuôi giống gì, nhưng nghe tiếng sủa đầy nội lực kia là biết không phải loại hiền. Cậu nghe người già trong đội kể, có vài bọn buôn người sẽ nuôi chó lai sói buộc ở cửa để canh gác. Loại chó đó rất hung dữ, mũi lại thính, ngửi thấy mùi lạ chắc chắn sẽ làm ầm lên, đến lúc đó dẫn người ở phòng khác tới thì càng phiền phức.
Đường Lâm cố chịu đựng mùi hôi khó chịu, quấn tấm ga trải giường bẩn không nhìn ra màu gì lên người, sau đó mặc kệ vẻ mặt kháng cự của đối phương, khoác chiếc áo kia lên người cậu bé. Quần áo quá rộng, mặc lên người cậu bé trông lôi thôi như mặc váy. Mùi mồ hôi và rượu trộn lẫn đúng là không dễ ngửi, may mà cậu bé biết nặng nhẹ, không cứng đầu cởi ra.
Hai người rón rén đi ra ngoài. Bầu trời đêm đen như mực, ánh sáng le lói từ căn phòng bên cạnh càng thêm nổi bật. Trong sân quả nhiên có mấy con chó lớn đang nằm ngủ. Không biết là do họ may mắn, hay mùi nồng nặc trên quần áo thật sự có tác dụng. Ngoài một con chó mở mắt liếc nhìn cậu một cái, những con còn lại đều lười biếng nằm yên, không thèm để ý đến họ.
Cửa sắt lớn bị khóa bằng ổ khóa kiểu cũ, không có chìa khóa thì không thể mở được. Đường Lâm đang phân vân có nên quay lại tìm chìa khóa không thì ngẩng đầu lên đã thấy cậu bé kia nhanh nhẹn đạp lên hoa văn trên cửa sắt nhảy ra ngoài sân. Nhìn là biết dân trèo tường chuyên nghiệp. Cậu bé không quên Đường Lâm, leo ra ngoài rồi còn chìa tay về phía cậu, ý bảo cậu mau lên.
Đường Lâm không dám chậm trễ, nhưng tiếc là cơ thể này hơi yếu, cửa tuy không cao nhưng với cậu lại hơi khó. Cậu bé kia thấy cậu vụng về loay hoay đến toát mồ hôi, bĩu môi trèo xuống lại, vừa đẩy vừa nâng cuối cùng cũng đưa được cậu lên.
Đêm khuya tĩnh lặng, đường nhỏ cỏ cây um tùm. Cậu bé đi trước lặng lẽ mở đường. Cậu bé này rất thông minh, lại chọn con đường nhỏ rậm rạp cây cối không thể lái xe vào, chắc là sợ bọn kia phát hiện sẽ lái xe đuổi theo. Đường Lâm chân thấp chân cao theo sau, chẳng mấy chốc đã thở hổn hển. Bầu trời âm u, chỉ có vài ngôi sao thưa thớt. Cậu cố gắng nhìn hồi lâu cũng không xác định được phương hướng. Nơi khỉ ho cò gáy này trước không có làng sau không có quán, họ chạy nửa ngày cũng không tìm thấy nhà dân.
Cứ thế thở hồng hộc đi thêm một đoạn, phía sau đột nhiên vang lên vài tiếng chó sủa. Tim Đường Lâm thót lại, không ngờ bọn chúng tìm đến nhanh vậy. Cậu đã sớm kiệt sức, cả đoạn đường này chỉ dựa vào ý chí của người lớn mà cố gắng. Nhìn cậu bé kia nhíu chặt mày, lòng cậu mềm lại. Đứa trẻ này tuy tính cách lạnh lùng nhưng người thật không tệ, đến nước này rồi mà vẫn chưa bỏ rơi cậu.
Trốn được một mình là may, chạy được cả hai là lời! Cơ thể yếu ớt chậm chạp này đúng là gánh nặng, cứ tốc độ này, chẳng mấy chốc sẽ bị bắt lại. Lũ vô nhân tính này nếu bắt được họ về, không chết cũng bị hành hạ lột da. Lần sau muốn tìm cơ hội ra ngoài, không biết sẽ phiền phức đến mức nào. Nhưng cậu không phải trẻ con thật, luôn có thể tìm được cơ hội chạy thoát lần nữa, còn đứa trẻ này… Cậu phải câu giờ thêm cho cậu bé này.
Tiếng chó sủa xa xa gần hơn một chút, mơ hồ còn có tiếng người. Không thể trì hoãn thêm nữa!
Đường Lâm quyết định, quay người nói với cậu bé,
“cậu đi trước đi, tôi giúp cậu đánh lạc hướng bọn chúng.” Nói xong liền dứt khoát kéo chiếc ‘váy’ trên người cậu bé xuống.
Cậu bé kia ngẩn ra, dường như không ngờ cậu lại phản ứng như vậy. Nhìn bóng dáng tập tễnh chui vào đường nhỏ của cậu, ánh mắt tối lại…
Đường Lâm xé ống quần, vạt áo, treo mảnh vải lên bụi cây, sau đó chạy về hướng ngược lại với cậu bé một đoạn, ném bộ quần áo xuống rồi mới quay lại. Quả nhiên không lâu sau, cậu bị đám buôn người cao lớn bắt được. Lúc này cậu đã kiệt sức, thể chất của cơ thể này quá kém, lại không quen địa hình trong rừng. Cả đường đi gập ghềnh, cầm cự được lâu như vậy đã là không dễ.
Mấy tên lái buôn nửa đêm bị hành hạ chơi trò ‘trốn tìm’ trong rừng, trong lòng sớm đã tức giận, tên nóng tính bắt được cậu liền cầm roi da có gai quất mấy cái vào vai cậu. Đường Lâm mặc áo mỏng, bị quất mấy cái như vậy, lưng lập tức rách da chảy máu. Cậu hét thảm một tiếng, ôm đầu cắn răng kêu lên:
“Đừng đánh, đánh bị thương không bán được tiền đâu!”
Mấy người nghe cậu nói đều sửng sốt, miệng tuy vẫn tiếp tục chửi bới nhưng quả thật đã dừng tay. Người cầm đầu liếc nhìn cậu, cười lạnh nói:
“Nhóc con, còn một đứa nữa đâu?”
“Nó chê tôi chạy chậm, nghe thấy tiếng các người liền bỏ mặc tôi!”
Nói xong, cậu chỉ về hướng mình vừa vội vàng bố trí, căm hận nói:
“Kia kìa, nó chạy về hướng đó, nhất định phải bắt cái thằng phản bội đó về!”
Người đàn ông nhìn cậu thật sâu, thấy bộ dạng căm phẫn của Đường Lâm cũng tin tám phần. Hắn một mặt ra lệnh cho những người còn lại tiếp tục đuổi về phía trước, một mặt cho người đưa cậu về.
Đường Lâm thấy người và chó quả nhiên đi về hướng cậu đã bố trí, thầm thở phào nhẹ nhõm. Cậu bị trói chặt tay chân đưa về căn phòng ban đầu. Chờ đến lúc trời tờ mờ sáng, cũng không thấy cậu bé kia bị bắt về, trong lòng nhất thời mừng thầm. Với sự thông minh và bình tĩnh của cậu bé đó, tám phần là đã thoát được kiếp nạn này.
Lưng cậu nóng rát đau đớn. Trong rừng độ ẩm cao, lăn lộn cả đêm lại không ăn uống gì, lúc này tinh thần thả lỏng, rất nhanh liền phát sốt. Mơ mơ màng màng, chẳng mấy chốc đã mất đi ý thức.
Không biết qua bao lâu, trong cơn mê man cậu nghe thấy tiếng người kêu chó sủa trong sân nhỏ, dường như có rất nhiều người đến, tiếng loảng xoảng rất ồn ào. Có người nói chuyện bên tai cậu, nhưng nghe không rõ. Bóng người lắc lư trong bóng tối, chỉ có những hình ảnh mờ ảo bay lượn trước mắt. Hồi lâu sau, cậu mới từ từ tỉnh lại.
“Tỉnh rồi! Bác sĩ, bác sĩ ơi con trai tôi tỉnh rồi!”
Đường Lâm còn chưa kịp phản ứng, đã thấy một phụ nữ xinh đẹp mắt lưng tròng nhìn cậu, ánh mắt đó như nhìn một món đồ quý giá dễ vỡ. Cậu ngây người, nhất thời không quen với ánh mắt nóng bỏng này, trong lòng càng thêm nghi hoặc khó hiểu; chẳng lẽ cậu không chịu nổi, bị bọn buôn người hành hạ chết rồi lại xuyên không nữa?
Lúc này trong đầu truyền đến một giọng máy móc lạnh băng.
【 Quét hoàn tất… Xác nhận thân phận ký chủ… 】
Đường Lâm: “…??” Cái gì vậy?
【 Mười giây sau, nhập ký ức, mời ký chủ chuẩn bị. 】
【 10, 9, 8… 3, 2, 1 】
Đường Lâm đang định nói đợi chút, đầu đột nhiên đau nhói, một luồng ký ức xa lạ mà quen thuộc tức thì tràn vào não cậu. Chờ mảnh ký ức hoàn toàn dung hợp, cậu nhìn người phụ nữ xinh đẹp mắt đỏ hoe trước mặt với vẻ mặt phức tạp. Trời ạ, cậu thế mà lại xuyên vào một cuốn sách! Vấn đề là, cậu không phải nhân vật chính có bàn tay vàng, cũng chẳng phải người qua đường bình thường, mà là một tên bạch liên hoa tiện tra không ngừng tìm đường chết!!!
Nghĩ đến kết cục bi thảm của người nọ, Đường Lâm không thở nổi, mắt trợn trắng, lại ngất đi.