Xuyên Sách: Vô Tình Công Lược Điên Phê Vai Ác (H)

Chương 35: tiểu tình lữ

Trước Sau

break

 

"Linh cô, làm phiền người rồi."

 

Tang Nhược có chút xấu hổ, vốn dĩ nàng đi xuống cứu người, kết quả độ khí quá mạnh, cũng liên lụy đến bản thân.

 

Cũng may Tiêu Tử Khâm phản ứng nhanh nhạy, kéo nàng và Vô Danh lên.

 

Nước sông ngầm có chút lạnh, ngâm mình một lúc như vậy khiến người ta lạnh run rẩy, Vô Danh đi theo Tiêu Tử Khâm về chỗ ở tắm rửa thay y phục, còn nàng thì được Linh cô dẫn đến nhà Thúy Nhi tắm nước nóng.

 

Linh Cô là một nữ nhân có tướng mạo cực kỳ hiền lành, lúc cười lên mắt híp thành một đường nhỏ: "Không phiền, nha đầu Thúy Nhi này làm sai, đang lo không có cơ hội chuộc tội, ngươi cứ thong thả tắm rửa, ta đi hỗ trợ nấu cơm, khi nào xong sẽ quay lại."

 

"Đa tạ Linh Cô."

 

Đợi Linh Cô đóng cửa lại, Tang Nhược cởi xiêm y ướt đẫm xuống, bước vào trong thùng gỗ.

 

Nước ấm thấm vào từng tấc da thịt, xua tan cái lạnh trên người, nàng mới cảm thấy sợ hãi, suýt chút nữa đã bỏ mạng dưới đáy sông.

 

Nhanh chóng tắm rửa xong, nàng đi tới bàn ăn. Mục Thanh Thanh đã ở đó chờ nàng, thấy nàng đi ra liền trêu ghẹo: "Ngươi thích màu xanh đến vậy sao?"

 

Tang Nhược xoay một vòng, cười hì hì hỏi: "Ngươi không cảm thấy ta mặc y phục này rất hợp với nơi này sao?"

 

Đây là bộ duy nhất mà nàng thích trong đống quần áo màu xanh nhạt không đồng nhất của nguyên chủ, áo quấn vài vòng dây thừng màu gỗ, quả thật có chút tương tự với cành, lá của dây leo ở xung quanh Ngô Đồng trại.

 

Mục Thanh Thanh vân vê một quả hồng trên đĩa, động tác mang theo phong tình, nàng gõ gõ mặt bàn, cằm khẽ nâng, nói: "Hỏi hắn đi, đừng hỏi ta."

 

Tang Nhược quay đầu lại, thấy Vô Danh vừa đi vào, một thân áo bào cổ tròn màu sương càng tôn lên vẻ ôn nhuận như ngọc của hắn, màu da trắng lạnh hơn cả áo choàng.

 

Hắn không giống Tang Nhược có thể dùng linh lực hong khô tóc, tóc dài ướt sũng phủ ở sau lưng, lụa trắng dính chút nước đọng, chỗ ẩm dán sát hàng mi dài như lông quạ của hắn.

 

Nhưng lại toát ra vài phần luống cuống mờ mịt.

 

Cơn tức giậncủa Tang Nhược đột nhiên tiêu tan hơn phân nửa, đi tới dắt hắn ngồi xuống bên cạnh, ngoài miệng vẫn là nhịn không được oán trách: "Cho ngươi chạy loạn, rơi vào trong nước! Lần này biết sai rồi chứ?"

 

Mặc Huyền nhìn chằm chằm đôi môi đỏ mọng của Tang Nhược một lúc lâu, mới nhẹ nhàng trả lời: "Không biết."

 

Tang Nhược nghẹn lời, sau đó tức giận: "Vậy chờ khi nào ngươi biết rồi hẵng nói chuyện với ta!"

 

Nàng nhất định phải khiến Vô Danh nhận thức được sai lầm của hắn! Nếu không sau này hắn lại chạy lung tung, lúc gặp nguy hiểm nàng không kịp phát hiện thì làm sao bây giờ!? Nàng đi đâu tìm một nam nhân vừa ý còn không lo lắng bị phản bội đây?

 

"Chờ sốt ruột rồi phải không? Đến đây đến đây, nhanh ăn đi." Linh Cô bưng một mâm sủi cảo lớn lên bàn, xem chừng là nghe được hai người nói chuyện, quay đầu khuyên nhủ: "Việc này cũng không trách Vô Danh công tử, dây leo trên cầu kia đã đứt rất nhiều năm, vẫn luôn không sửa chữa, là ta quên nhắc nhở các ngươi."

 

"Theo ta thấy, không bằng nhân cơ hội này sửa chữa cho nó." Thúy Nhi bưng mấy chén trà vào, trong giọng nói mang theo chút ít trào phúng: "Bị gặm thành như vậy, cũng không biết có cái gì tốt mà hoài niệm."

 

Tang Nhược đói lắm rồi, trước tiên gắp một cái sủi cảo nhét vào trong miệng, tò mò hỏi: "Gặm? Cầu kia là bị gặm đứt sao?"

 

"Đúng vậy." Linh Cô nhìn Vô Danh, trong nụ cười mang theo vài phần hoài niệm: "Có một đứa bé, trước kia thích ở chỗ đó mài răng, dần dà dây leo bên kia liền đứt mất."

 

"Phụt, khụ khụ khụ..."

 

Không hiểu sao, Tang Nhược vô thức nghĩ đến hình ảnh một đứa bé bướng bỉnh chổng mông cắn dây leo, nuốt một nửa sủi cảo sặc ở trong cổ họng, ho đến mức nàng cực kỳ khó chịu.

 

"Nước..."

 

Thúy Nhi vội vàng bưng nước cho nàng, nhưng vị trí nàng ta đứng vừa vặn ở bên cạnh Mặc Huyền, cái chén đưa tới bị hắn chặn lại.

 

Tang Nhược ho không ngừng được: "Tránh ra, khụ, tránh ra, ta muốn uống nước!"

 

Dường như Vô Danh do dự trong chớp mắt mới tránh người ra.

 

Tang Nhược bưng chén nước lên uống một hơi cạn sạch, vật tắc nghẽn trong cổ họng bị cuốn xuống dưới, nhưng cảm giác khó chịu lại truyền xuống bụng, cảm giác thiêu đốt cổ quái từ bụng dưới dâng lên, trong miệng lưu lại mùi thơm ngọt càng đậm.

 

Cảm giác quen thuộc này khiến tay Tang Nhược run lên bần bật, lời nói ra cũng run rẩy: "Ngươi, đây là nước gì?"

 

Thúy Nhi đặc biệt kiêu ngạo hất cằm lên: "Ảnh Liên Thủy, ta cố ý pha cho hai đôi tình lữ nhỏ các ngươi đó!"

 

"Rầm—— "

 

Đối diện, Mục Thanh Thanh đang nuốt xuống ngụm nước cuối cùng trong chén, nghe vậy mở to hai mắt nhìn.

 

Tang Nhược thoáng thấy dáng vẻ của mình phản chiếu trong những vân màu nước đang dần lan ra ở khóe mắt nàng.

break
Cô Giáo Đừng Chạy
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Chỉ Mê Đội Trưởng Đội Bóng Rổ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
(Cao H) Dạy Dỗ Phu Quân
cao H, kết 1v1, ngôn tình
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc