Dù ánh trăng mờ ảo, bóng đêm nhạt nhòa, vẫn không thể che giấu được gương mặt của hắn.
Đó là một khuôn mặt quá mức đẹp đẽ.
Môi mỏng, mũi cao, đường nét sắc bén, đuôi mắt hẹp và dài, đẹp đến mức gần như sắc sảo. Vốn nên là một diện mạo đầy tính công kích nhưng đôi mắt lại dịu dàng trong suốt, khi lông mi khẽ rủ xuống như sao trời phản chiếu vào nước hồ, lấp lánh dễ vỡ.
Nhìn khuôn mặt vô cùng quen thuộc này, Đường Kiều không khỏi hơi ngẩn ra.
…
Thẩm Tất Đăng?
Sao hắn lại đến đây?
Đường Kiều có chút bối rối.
Dù thế nào nàng cũng không ngờ, người đến lại là Thẩm Tất Đăng.
Ngoài nữ chính Đường Thanh Hoan thì nàng không hề nói địa điểm quyết chiến này cho ai khác và ‘người khác’ này tất nhiên cũng bao gồm Thẩm Tất Đăng.
Mà Đường Thanh Hoan cũng không thể nào chủ động nói cho hắn biết, dù sao Thẩm Tất Đăng đã rời khỏi Thiên Xu từ lâu, hầu như không có giao tình gì với Đường Thanh Hoan.
Vậy hắn làm sao mà tìm đến? Không lẽ tình cờ sao?
Đường Kiều có chút ngơ ngác nhưng chưa kịp suy nghĩ thì Thẩm Tất Đăng đã dừng bước.
Ánh trăng rơi xuống, như sương mỏng màu bạc, nhạt nhòa rải lên người hắn.
Trước ngực hắn dính đầy vết máu loang lổ, dưới ánh trăng mờ ảo sáng lên, rõ ràng vết máu vẫn chưa khô.
Hai tay thả lỏng tự nhiên bên hông, ngón tay trắng trẻo thon dài như đồ sứ thượng hạng.
Nhưng chính đôi tay đẹp đẽ này lại đang cầm hai vật không tầm thường.
Đó là hai cái đầu người.
Hai cái đầu người đẫm máu.
Bốn bề tĩnh lặng, máu tươi từ đầu người chảy xuống và nhỏ lên lá cỏ, phát ra tiếng động cực kỳ nhỏ.
Đồng tử Đường Kiều co rút, theo phản xạ mà hít sâu một hơi.
Không phải nàng chưa từng thấy đầu người, đối với nàng đã quen với đao quang kiếm ảnh mà nói thì cảnh tượng này chẳng khác gì chuyện ăn cơm uống nước.
Nhưng đó không phải là hai cái đầu người bình thường.
Đó là hai cái đầu người rất… rất quen thuộc, giống hệt Đường Thanh Hoan và Sở Dật.
Hai gương mặt nổi bật ưu tú lúc trước giờ đây đã nhuốm đầy máu bẩn, đôi mắt mở to, sắc mặt tái nhợt và biểu cảm đông cứng tại khoảnh khắc kinh ngạc, trông cực kỳ u ám và rất đáng sợ.
Đường Kiều: “……?”
Đường Kiều nghi ngờ mình đã nhìn nhầm, nàng liền đưa tay lên dụi mắt.
Khoảnh khắc tiếp theo, phía trước vang lên một giọng nói.
“Trong núi có cây, trên cây có cành, lòng ta yêu chàng mà chàng không hay biết…”
Giọng nói này trong trẻo thanh thoát, trong đêm yên tĩnh như vậy, giống như dòng suối ‘róc rách’, nghe cực kỳ dễ chịu.