Một năm trôi qua, Phương Anh dần trở thành trò cười của Đường gia. Bất kể lúc nào, chỉ cần đám người hầu nhắc đến nàng, họ đều cười đùa hả hê.
‘Nàng ta như vậy mà còn đòi tranh sủng’, ‘có nhìn lại thân phận của mình không nhỉ’, ‘gia chủ và phu nhân yêu nhau như vậy, làm sao để nàng ta chen chân vào được’, ‘đúng là không biết thỏa mãn’...
Những lời đồn về Phương Anh ngày càng khó nghe, nhưng nàng vẫn không từ bỏ, vắt óc suy nghĩ chỉ để Đường Hành Châu nhớ đến Đường Kiều.
Cuối cùng, vào năm Đường Kiều mười sáu tuổi, Phương Anh bệnh nặng qua đời.
Trước khi chết, nàng nắm tay Đường Kiều, đặt chiếc túi thơm mới thêu vào tay Đường Kiều, nhẹ giọng nói: “A Kiều… đừng sợ.”
“Mẫu thân chỉ nghỉ ngơi một chút, không phải thật sự rời xa con.”
“Đem số tiền chúng ta dành dụm cất vào túi thơm này, đừng nói với ai.”
“Nếu có nam nhân họ Đường kia đến thì nhất định phải nghe lời ông ta.”
“Nói với ông ta, con tên là Đường Kiều…”
Nói xong những lời này, Phương Anh liền tắt thở.
Không lâu sau, quả nhiên Đường Hành Châu đến. Ông ta chú ý đến tiểu cô nương có vài nét giống mình, thấy nàng nhìn mình chằm chằm, không khỏi lên tiếng hỏi: “Con tên gì?”
Tiểu cô nương nắm chặt túi thơm: “…Con tên Đường Kiều.”
Có lẽ cái chết của Phương Anh đã gợi lên sự ăn năn trong lòng Đường Hành Châu, Tiểu cô nươngta chỉ cần suy nghĩ một chút, liền quyết định đưa Đường Kiều về nhà chính. Nhưng Đường Kiều lại không muốn rời khỏi tiểu viện này, không còn cách nào khác, Đường Hành Châu đành phải sắp xếp hai người lại đây chăm sóc nàng, đợi nàng ổn định cảm xúc rồi mới quyết định sau.
Lúc này đúng vào dịp sứ giả Thiên Xu đến để kiểm tra linh mạch của Đường Thanh Hoan, Đường Hành Châu nhớ đến Đường Kiều có vẻ cùng tuổi với Đường Thanh Hoan, cũng là huyết mạch Đường gia, liền nhờ sứ giả Thiên Xu kiểm tra cho nàng.
Kết quả như Tiểu cô nươngta dự đoán, Đường Kiều cũng thức tỉnh linh mạch. Điều này có nghĩa là nàng, giống như Đường Thanh Hoan, cũng có tư cách đến Thiên Xu tu luyện và học tập.
Sau đó, mọi việc diễn ra rất suôn sẻ.
Dưới sự sắp xếp của Đường Hành Châu, Đường Kiều và Đường Thanh Hoan cùng bước vào Thiên Xu. Quá khứ của Phương Anh cũng theo thi thể nàng, bị Đường gia chôn vùi dưới lớp đất vàng.
Nhớ lại cuộc đời ngắn ngủi của Phương Anh, Đường Kiều cảm thấy có chút hoang mang.
Kiếp trước khi nàng đến, thân thể này chỉ mới mười bốn tuổi.