“Mẹ đi một mình sẽ gặp nguy hiểm, để Tiểu Thầm đi bảo vệ mẹ.”
Hồ Trân Trân lập tức không nói nên lời, nắm lấy tay Giang Thầm, "Vậy được rồi, Tiểu Thầm phải trông chừng mẹ thật kỹ, nếu không mẹ sẽ bị lạc mất đó."
Mặt của Giang Thầm mang đầy nét căng thẳng, nghiêm túc gật đầu.
Bệnh viện này đông đúc hơn so với những gì Hồ Trân Trân nghĩ, tất cả những người ra vào đều là người đã có chút lớn tuổi rồi.
Người trẻ tuổi như Hồ Trân Trân chỉ có một số ít, mang theo đứa nhỏ thì lại càng hiếm.
Cho dù hôm nay trước khi ra ngoài, cô đã có cố ý chọn một bộ trang phục thật kín đáo thì ở đây trông cô vẫn ra dáng là một người có tiền.
Việc không che giấu được “khí chất nhà giàu” khiến tỷ lệ quay đầu của Hồ Trân Trân cao đến mức nực cười.
Cô có chút hối hận khi đem theo Giang Thầm vào cửa.
Trong tưởng tượng của Hồ Trân Trân, cho dù bệnh viện nó có tồi tệ đến đâu, thì nó cũng phải sạch sẽ và gọn gàng.
Nhưng trên thực tế, hành lang của bệnh viện Điền Bồ chỉ có những ngọn đèn nhỏ mờ ảo, ngay cả ban ngày cũng rất tối tăm và âm u.
Sàn nhà rất bẩn, người ra người vào đều là bệnh nhân, không có lấy một y tá nào cả.
Hồ Trân Trân thậm chí còn phát hiện ra một tên trộm đang trộm ví ở gần khu vực ghế ngồi chờ.
Mí mắt của Hồ Trân Trân nảy lên, cô luôn cảm thấy an ninh của bệnh viện này có vấn đề.
Cô trực tiếp gọi Dương Lâm ra khỏi xe.
Dù có anh ta có đánh nhau được hay không, thì Dương Lâm vẫn là một người đàn ông cao to, vẫn có thể để ở bên cạnh hù dọa những người khác.
Dương Lâm đứng bên cạnh Hồ Trân Trân, những ánh mắt bí mật quét qua quả nhiên ít hơn rất nhiều.
“Đăng ký lấy số, khoa nội.”
Hồ Trân Trân xếp hàng ở cửa sổ đăng ký duy nhất, người phụ trách đăng ký bên trong liếc nhìn cô, "Không có khoa nội, lấy số bình thường hay số chuyên gia?"
Không có khoa nội? Vẫn còn có bệnh viện không có khoa nội sao?
Hồ Trân Trân khó có thể tin được điều này liền nhíu mày, "Vậy thì số chuyên gia.
“Hai mươi, tiền mặt hay wechat?”
Hồ Trân Trân dùng wechat để thanh toán, sau đó cầm theo số của mình, chờ bên ngoài phòng khám của chuyên gia.
Cũng giống như những bệnh viện bình thường khác, trước cửa phòng khám chuyên gia này có rất nhiều người.
Chi phí đăng ký khám bác sĩ chuyên khoa ở đây cũng giống như ở các bệnh viện công lớn, vậy tại sao những người này lại phải đến gặp bác sĩ ở đây?
Hồ Trân Trân lúc đầu còn có chút không hiểu, sau khi ngồi quan sát ở khu ghế chờ một hồi mới nghĩ thông.
Trong mắt người cao tuổi, không cần phải làm bất kỳ hạng mục kiểm tra nào, là đã có thể tiết kiệm được rất nhiều chi phí rồi.
Những bệnh nhân bước ra từ phòng khám, dù là mắc bệnh gì, đều sẽ cầm theo cùng một túi thuốc.
Không có ai chụp CT, cũng không có ai chụp MRI, giống như loại túi thuốc này có thể trị được bách bệnh vậy, mỗi người đi vào, lúc đi ra đều sẽ cầm một gói thuốc.
Sao lại giống như là gạt người vậy?
Toàn bộ quá trình khám bệnh ngắn đến mức thái quá, chỉ trong vòng hai, ba phút là có thể tiếp nhận xong một bệnh nhân rồi.
Các loại thuốc cầm trên tay mỗi bệnh nhân, khi nhìn bằng mắt thường đều không khác gì nhau.
Chỉ cần đợi mười lăm phút sau, là đã đến lượt của Hồ Trân Trân rồi.
Cửa phòng khám khép hờ, Dương Lâm giúp Hồ Trân Trân trông Giang Thầm, một lớn một nhỏ canh giữ ở cửa.
“Không thoải mái chỗ nào?”
Bác sĩ ngồi trên ghế không thèm nhìn cô lấy một cái, mà thản nhiên hỏi.
Hồ Trân Trân căn bản không có bệnh, nhưng cô muốn xem bác sĩ này rốt cuộc sẽ chẩn đoán như thế nào, liền thuận miệng bịa ra một căn bệnh nhỏ.
“Tôi bị đau bụng, đến kỳ kinh thì càng đau dữ dội hơn.”
Sau khi cô mở miệng, vị bác sĩ kia mới kinh ngạc ngẩng đầu nhìn thoáng qua, thấy Hồ Trân Trân còn trẻ như vậy, thì hơi hơi nhướng mày, nói: "Đau bụng kinh, bệnh này không có thuốc đặc trị, tôi sẽ kê một ít thuốc giảm đau cho cô, mỗi lần đau thì uống một viên.”
Nói xong, cũng không đợi Hồ Trân Trân đồng ý, bác sĩ liền lấy mười viên thuốc giảm đau từ trong một lọ ra, "Trước tiên tôi sẽ kê cho cô mười viên, ba mươi tệ, uống hết rồi lại đến."
Đau bụng kinh thì còn có thể điều trị bằng thuốc giảm đau nhưng chắc gì đã có tác dụng đối với các bệnh khác đúng không?
Hồ Trân Trân lại nói: "Dạo gần đây vai của tôi rất đau, cánh tay cũng không nhấc lên nổi, bác sĩ, tôi còn muốn kiểm tra vai của mình."
Cuối cùng bác sĩ vẫn làm theo quy trình cũ.
“Đau vai, vai bị đông cứng, tôi sẽ kê cho cô thêm một ít thuốc giảm đau để cô mang về nhà, dán thêm hai miếng cao dán, nửa tháng nữa quay lại tái khám.”
Lời nói câu sau so với câu trước không khác biệt là mấy, Hồ Trân Trân mới vừa nghe hắn nói thêm lần nữa.
“Bác sĩ, không cần kiểm tra cũng có thể xác định là đông cứng khớp vai sao?”
Đến lúc này, Hồ Trân Trân đã xác định rằng bệnh viện này chỉ là một vỏ bọc chỉ chuyên lừa đảo.
Ngay cả một tên lang băm cũng phải ấn ít nhất hai lần lên vai bệnh nhân và hỏi xem cơn đau như thế nào, nhưng không, các chuyên gia ở bệnh viện này thậm chí còn không thể làm được điều đó, chỉ dùng thuốc giảm đau qua loa lừa gạt.
Hồ Trân Trân thậm chí còn nghi ngờ rằng giấy phép hành nghề bác sĩ của họ đều là đi mua về.
Hoặc là những chuyên gia này đến ngay cả giấy phép hành cũng không có.
Bác sĩ không trực tiếp trả lời câu hỏi của Hồ Trân Trân, nghe được câu hỏi của cô, vị bác sĩ được bệnh nhân gọi là chuyên gia kia chỉ nói: “Ngay từ lúc cô bước vào, tôi đã cảm thấy được là cô đến đây để gây rắc rối rồi.”
“Nói đi, ai bảo cô tới đây?”
Giọng nói của anh ta khi nói điều này nghe không giống một bác sĩ mà giống như một tên côn đồ, vô tích sự trên đường phố thì hơn.