Trịnh Hưng nở một nụ cười xấu xa, đợi Dương Lâm rời đi rồi lập tức âm thầm tiến lại gần chiếc RV này.
Hắn muốn xem chủ nhân của chiếc xe ngầu như vậy là ai, ai có thể khiến Dương Lâm, người giàu nhất phố Tây Kinh Môn phải cung kính như vậy.
Hồ Trân Trân ngồi trong xe cau mày, cuối cùng cũng có chút ấn tượng thực tế về sức mạnh của băng đảng ăn xin.
Người cô mới gặp được là thủ lĩnh hiện tại của băng đảng ăn xin trong phố và là người thu tiền thuê nhà đã giúp cô thu tiền thuê với giá rẻ - Dương Lâm.
"Quận Tây Hoa không lớn, muốn tìm được tin tức của một người cũng không khó. Cô Hồ, tôi chỉ không biết cô có thể đưa cho chúng tôi bao nhiêu thôi. Còn tôi lại biết một vài thám tử trên phố Tây Kinh Môn, bọn họ đều sẵn lòng phục vụ cô."
Dương Lâm cũng vậy, mặc dù hắn ta làm việc giỏi nhưng giá đưa ra quá cao, điều này khiến Hồ Trân Trân nghi ngờ liệu cô có phải là sếp của hắn hay không. Sau một hồi thảo luận, Hồ Trân Trân cũng không trực tiếp đồng ý với con số như nghe từ miệng của một con sư tử miệng rộng.
*Sư tử miệng rộng: chỉ việc đòi hỏi quá nhiều, đòi giá cắt cổ, lừa đảo.
Suy cho cùng với năm mươi nghìn nhân dân tệ đó, cô có thể trực tiếp đến gặp một thám tử tư xuất sắc, vậy tại sao lại phải thông qua người trung gian là hắn.
Quản lý xã hội đen? Sao nghe giống như tên côn đồ khốn nạn vậy nhỉ? Hồ Trân Trân lộ ra vẻ mặt khó giải thích.
[ Cảnh báo! Ai đó đã bí mật quay phim kí chủ!]
[
Lời nhắc nhở của Tiểu Kim chợt xuất hiện, Hồ Trân Trân phản ứng rất nhanh vội vàng nhìn ra ngoài. Phát hiện Trịnh Hưng vẫn chưa kịp đặt điện thoại xuống.
Cô nheo mắt và hạ cửa sổ cảnh cáo.
"Này, anh mau xóa đi những bức ảnh chụp lén tôi ngay."
Trịnh Hưng cười ngượng ngùng: “Tôi chỉ thấy xe của cô trông đẹp và mới lạ nên tôi mới chụp hai bức ảnh thôi.”
Tiểu Kim đúng lúc nhảy ra, [Chủ nhân, phát hiện ra người này có thiên phú: Siêu bát quái thám tử!]
Mí mắt Hồ Trân Trân giật giật.
Vì sao những nhân tài ở phố Tây Kinh Môn này lại có những cái tên kỳ lạ như vậy, nhìn có vẻ không nghiêm túc lắm.
Nhưng thám tử…
Hồ Trân Trân nhấn công tắc mở cửa xe, “Lên đây đi, tôi nghĩ chúng ta cần nói chuyện.”
Ở ngoài xe, Trịnh Hưng sửng sốt một lúc, nhưng nụ cười khinh thường trên mặt vẫn không thay đổi rồi bước vào xe.
“Người đẹp, để đàn ông tùy ý lên xe không phải là chuyện tốt đâu.”
Những gì hắn nói rất phù phiếm, như thể hắn là kẻ xấu có ác ý.
Tuy nhiên khi Hồ Trân Trân nhìn lại qua gương chiếu hậu, thấy người đàn ông ngồi trên ghế một cách thành thật, thậm chí còn không chạm vào bàn.
Dù là tư thế của hắn rất khó coi, nhưng nhìn qua, hắn không có ý làm gì bất thường.
“Ai nói tôi tùy tiện để người lên xe?” Hồ Trân Trân phủ nhận, “Tôi đặc biệt tìm anh đấy, thám tử tư à.”
Lời này vừa nói ra, nụ cười trên mặt Trịnh Hưng liền vụt tắt.
Khi lên xe, hắn nhận ra chủ nhân của chiếc xe chắc chắn giàu có hơn hắn nghĩ, tuy ngoại hình chiếc xe khá xấu xí nhưng nội thất bên trong lại cao cấp như vậy, chẳng phải là lãng phí tiền cho hắn sao?
"Người đẹp, em đùa đó sao? Ngày nay không có người làm thám tử. Tôi chỉ là thợ nghề ở công trường mà thôi."
Hồ Trân Trân thậm chí không quay đầu lại, cô chỉ nhìn hắn qua gương chiếu hậu, nụ cười nơi khóe miệng dần nở ra.
Nhưng cậu bé ngồi bên ghế phụ lại tò mò quay đầu, nhìn chằm chằm vào Trịnh Hưng một lúc.
"Mẹ ơi, chú đó nói dối đó."
Trịnh Hưng xấu hổ lắc chân.
Không phải chứ, kỹ năng diễn xuất của hắn tệ đến thế sao? Tại sao ngay cả một đứa trẻ cũng có thể nhìn thấy rõ ràng như vậy?
"Tiểu Thầm thật lợi hại, Tiểu Thầm của chúng ta cũng có thiên phú làm thám tử!"
Một bàn tay vươn ra từ ghế lái và xoa xoa đầu cậu bé.
Cậu bé vô thức đột nhiên trở nên vui vẻ và nở một nụ cười nhẹ.
Thấy cảnh đó răng của hắn lại trở nên đau nhức.
Được rồi, ai bảo hắn lên xe, không muốn nhìn thấy tình cảm mẹ con sâu đậm thì cũng không thể làm gì được.
Dù sao phiền toái cũng không thể tránh khỏi, vì vậy Trịnh Hưng chỉ hỏi: "Được rồi, nếu cô đã cố ý đến tìm tôi, xin hãy nói cho tôi biết là có việc gì thế?"
“Tôi còn có thể làm gì khi mà tìm đến thám tử?” Hồ Trân Trân hỏi anh.
"Tất nhiên là muốn mời anh điều tra." Cô rốt cuộc xoay người, để cho Trịnh Hưng nhìn thấy mặt mình, đưa ra một ít tin tức, "Tôi muốn biết người này gần đây gặp phải phiền toái gì."
Trịnh Hưng cầm tờ giấy nhưng không rời mắt khỏi khuôn mặt Hồ Trân Trân.
"Người đẹp, tôi có thể hỏi một chút chuyện riêng tư không? Cô bao nhiêu tuổi? Tại sao con cô đã lớn từng ấy mà cô còn trẻ như vậy?"
Hồ Trân Trân cuối cùng cũng hiểu tại sao Trịnh Hưng lại có thêm từ "Siêu bát quái" vào tài năng thám tử của mình.
Người này quả thực quá tọc mạch.
“Tôi năm nay đã năm mươi tuổi, đã ly hôn và có con. Đây được coi là kết hôn muộn và sinh con muộn.”
Trịnh Hưng không nghiêm túc nên Hồ Trân Trân cũng không cần trả lời nghiêm túc.
Hắn vừa nghe qua cũng biết là Hồ Trân Trân nói dối, vì nhìn bất kể tình trạng làn da của cô hay trạng thái tinh thần cũng có thể biết rằng Hồ Trân Trân không già lắm.