Dù sao những người nhắn tin đều là người nước ngoài cả, điều đó cũng không ảnh hưởng gì đến Hồ Trân Trân - người không có ý định đi ra nước ngoài trong thời gian tới.
Mang theo suy nghĩ này, cô đã dậy từ sáng sớm để đích thân đưa Giang Thầm đến trường học.
Mỗi tuần đều có một ngày Hồ Trân Trân sẽ đưa cậu đi học.
Cho dù công việc có bận rộn đến đâu thì cô cũng dành thời gian một ngày để ở bên Giang Thầm.
Mỗi khi đến ngày Hồ Trân Trân đưa mình đến trường học, Giang Thầm đều dậy từ rất sớm và chuẩn bị sẵn sàng hết mọi thứ.
“Mẹ ơi, con đã chuẩn bị xong rồi.”
Hồ Trân Trân quay đầu lại liền nhìn thầy Giang Thầm mặc bộ vest nhỏ, khóe miệng có hơi cong lên một chút.
“Wow, không hổ danh là Tiểu Thầm của nhà chúng ta, đẹp trai thật đấy!”
Hôm nay là ngày kỷ niệm thành lập trường của trường tiểu học Bắc Quan, tất cả học sinh có thể mặc trang phục của mình để tham dự buổi lễ kỷ niệm thành lập trường.
Phụ huynh cũng có thể đi đến trường để cùng tham gia buổi lễ kỷ niệm thành lập trường này.
Mỗi lớp đều chuẩn bị một tiết mục, hôm nay Giang Thầm cũng sẽ tham gia biểu diễn một tiết mục kịch nhí.
Cho nên hôm nay Hồ Trân Trâm mới dành thời gian ra, để chuẩn bị đi xem tiết mục của cục cưng nhà mình.
Hầu hết những tiết mục dành cho mấy đứa trẻ đều mang tính trẻ thơ cả.
Không bằng mấy tiết mục nhảy và kịch nghiêm túc cũng là chuyện bình thường.
Ngay cả khi những bạn học nhỏ bắt đầu lên lớp ba đều nghe theo những gì cô giáo nói, nhưng điều đó không có nghĩa là ai cũng sẽ phối hợp.
Dưới tình huống như vậy, thì sẽ có nhiều tình huống có thể xảy ra ngay trong buổi diễn.
Hồ Trân Trân đã quyên góp cho trường học rất nhiều nên chỗ ngồi của cô được xếp ngay vị trí đầu tiên, người ngồi ở bên cạnh cô là hiệu trưởng trường tiểu học Bắc Quan.
Trước khi buổi lễ kỷ niệm thành lập trường bắt đầu, thì nhân cơ hội này hiệu trưởng cũng nói chuyện với cô vài câu: “Hồ tổng, đã lâu rồi không gặp ngài, gần đây thành tích của trường vẫn khá tốt.”
Loại chào hỏi kiểu này Hồ Trân Trân đã nghe qua rất nhiều lần rồi, nên chỉ trả lời qua loa vài câu rồi hướng mắt lên sân khấu.
Các tiết mục trong buổi kỷ niệm đưa sắp xếp theo thứ tự độ tuổi từ nhỏ đến lớn.
Tiết mục đầu tiên do mấy bạn nhỏ khối một biểu diễn.
Một nhóm các bạn nhỏ chỉ cao hơn một mét xếp hàng dài rồi đi lên sân khấu và xếp thành một hàng đứng trước micro.
“Mời mọi người cùng nhau thưởng thức tiết mục đồng ca, Tôi Yêu Tổ Quốc Tôi.”
Người chủ trì là một đứa bé học lớp sáu, mặc vest lễ hội màu đỏ, ở bên trong là áo sơ mi trắng tinh trông rất bảnh bao.
Học sinh ở lớp sáu đã là những đứa trẻ lớn nhất ở đây rồi, cho nên khả năng ngôn ngữ của em ấy sẽ tốt hơn rất nhiều so với mấy bạn nhỏ tiểu học khối dưới khác.
Sau khi cậu bé giới thiệu xong liền lui về phía sau rồi đi xuống sân khấu.
Một loạt đứa trẻ lớp một còn đang thay răng cùng nhau cất tiếng hát, giọng hát khá to nhưng cao độ chưa tốt cho lắm, và các đoạn hợp xướng cũng như phát âm chưa được hoàn hảo cho lắm.
“Tôi yêu Tổ Quốc tôi, dòng sông uốn lượn……”
Hồ Trân Trân nhìn thoáng qua thì thấy nụ cười hở răng của cô bé ca sĩ chính, đáng yêu đến mức làm cô không nhịn được mà nở nụ cười.
Sau khi lễ kỷ niệm thành lập trường chính thức bắt đầu, giọng nói của những bậc phụ huynh cũng nhỏ dần.
Hiệu trưởng cũng không nói chuyện cùng Hồ Trân Trân nữa mà chuyên tâm nhìn lên sân khấu.
Mỗi một khối chỉ có một tiết mục duy nhất.
Sau khi các em học sinh khối lớp một biểu diễn xong, liền đến phiên các em học sinh khối lớp hai lên sân khấu.
Mỗi khối đều có một tiết mục khác nhau, nhưng cũng có một chút giống nhau là sau khi các em học sinh bắt đầu biểu diễn tuy có chút hỗn loạn nhưng lại mang theo sự chỉnh tề và đáng yêu.
Bọn nhóc không có làm gì sai cả chỉ là không bắt được nhịp mà thôi.
Nếu cho rằng mấy đứa trẻ làm sai thì nhầm rồi từng động tác đều rất chính xác, chẳng qua độ cong và độ cao khi giơ tay lên không có đồng đều mà thôi.
Với sự sống động như thế các tiết mục cũng trở nên đáng yêu hơn.
Các bậc phụ huynh ở đây ai cũng giơ điện thoại lên, để chuẩn bị quay lại những khoảnh khắc đáng yêu của con mình khi lên sân khấu biểu diễn.
Thậm chí Hồ Trân Trân còn nghe thấy được tiếng hét ở phía hàng ghế đằng sau.
“Trương Bác Hàm cười một cái nào, nhìn về phía bố xem nào!”
Nếu đây là ở một buổi diễn nghiêm túc thì những hành động như thế này chắc chắn sẽ bị khinh thường.
Nhưng đây lại ở trong ngày kỷ niệm thành lập trường nên nó đã trở thành một khung cảnh đáng yêu.
Hồ Trân Trân nhìn qua cậu bé có gương mặt cay đắng như ăn phải khổ qua trên sân khấu, thì lập tức hiểu được tại sao người cha họ Bạch này lại muốn làm con mình cười rồi.
Chắc là do lên sân khấu có chút sợ hãi, hay đã xảy ra chuyện gì đó ảnh hưởng đến tâm trạng nên gương mặt của bạn nhỏ Trương Bác Hàm rất nhăn nhó, nhìn qua giống như có thể bật khóc bất cứ lúc nào vậy.
“Trương Bác Hàm cười một cái nào!”
Không nói ra thì không sao nhưng vừa nói ra lại gây ra một áp lực rất lớn với bạn nhỏ này, Hồ Trân Trân đã thấy gương mặt của cậu nhóc chuyển từ nhăn nhó sang siêu cấp nhăn nhó luôn rồi.
Cậu bé đã dùng hết toàn bộ sức mình kiềm lại, nên mới không khóc ra.
Còn Hồ Trân Trân lại dùng hết sức lực để không bật cười ra thành tiếng.
Sau khi xem xong tiết mục này, Hồ Trân Trân cảm thấy mình nhịn cười đến mức cảm thấy có chút đau bụng.
Cuối cùng cậu bé vẫn không nhịn được, trước khi xuống sân khấu cảm xúc liền mất khống chế mà khóc lớn lên.
Cô giáo lớp hai nhanh chóng bước lên sân khấu rồi dẫn các bạn nhỏ xuống.
Cậu bé vừa khóc, Hồ Trân Trân càng cảm thấy ngượng ngùng hơn khi cười.
Nên chỉ có thể dùng hết sức bình sinh mà nhịn xuống, nghẹn đến mức làm cô giả vờ ho hai tiếng.