Hiện tại lại nghe câu này, tâm trạng cô lặng như nước, thậm chí còn không có ý định mở miệng trả lời.
Quả nhiên, căn bản cũng chẳng cần cô trả lời thì Thiết Ngưu cũng tự trả lời.
“Trong đời tôi chưa từng nhìn thấy con chuột nào lớn như vậy, đây thật sự không phải là chuột thành tinh sao?”
Anh ta nắm chặt cây kiếm nhỏ trước mặt, vẻ mặt đầy kiên định: “Cũng may sư phụ của tôi có cho tôi một cây kiếm gỗ trước, cho nên không sợ mấy thứ tinh quái như thế này!”
Thậm chí Hồ Trân Trân còn không buồn trả lời anh ta.
“Chờ tôi đến phòng luyện kiếm, nhất định phải làm một cây kiếm gỗ đào lớn hơn, cô cứ yên tâm đi Hồ tổng, đến lúc đó tôi sẽ cho cô một thanh kiếm, cô cũng sẽ không sợ mấy thứ tinh quái đó nữa đâu!”
Tuy rằng cô chẳng nghĩ mấy con chuột đó là mấy thứ thành tinh chút nào.
Những khó khăn trong việc kiểm soát mấy con chuột ở nước ngoài đã không còn là tin tức rồi.
Mấy chuyện như thế này đến đưa tin truyền thông trong nước còn lười nữa là, cho nên Trương Thiết Ngưu hoàn toàn chẳng chuẩn bị tâm lý chút nào.
Nhưng Hồ Trân Trân cũng không có ngờ cánh tay của anh ta lại to bằng bắp đùi cô mà vì gặp một con chuột lớn thôi mà sợ hãi đến mức này.
Chẳng lẽ con chuột bên kia thật sự to khủng bố vậy sao?
Hồ Trân Trân nghĩ như vậy, nên cũng hỏi.
“Khủng bố, quá khủng bố!”
Trương Thiết Ngưu không thể tán đồng hơn được nữa: “Hồ tổng, cô gặp qua mấy con nhím nhỏ chưa? Nó so với con đó còn xấu hơn nữa!”
Nháy mắt một cái Hồ Trân Trân liền thấy được cánh tay đang nổi da gà của Thương Thiết Ngưu.
Được rồi, chỉ cần nhìn những lông tơ của anh ta đang dựng đứng thế kia thì cô liền biết anh ta chắc chắn không nói dối rồi.
“Yên tâm đi.” Cô an ủi một câu: “Hiện tại quay về rồi thì trong nhà không có thứ giống vậy nữa đâu.”
“Đã trở lại, đã trở lại rồi, về nhà Nemesis đại nhân sẽ bảo vệ tôi.”
Hồ Trân Trân biết được anh ta đang nuôi một con mèo, nên khi nghe được câu này cô thuận miệng hỏi một câu.
“Mèo nhà anh tên là Nemesis sao?”
Thiết Ngưu gật đầu: “Đúng vậy nó tên là Nemesis đại nhân, nó bắt chuột rất giỏi, trước đây khi tôi ở cùng sư phụ ở trên núi, tất cả đều dựa vào Nemesis để bắt chuột đấy.”
Có lẽ anh ta thật sự rất thích con mèo này.
Hồ Trân Trân cũng nhớ tới con mèo nhỏ nhà mình: “Giỏi thật đấy, mèo nhà tôi chẳng giỏi bắt chuột chút nào.”
Khi nói đến mèo của cô thì Thiết Ngưu lại muốn nói chuyện.
“Mèo nhà cô tên gì vậy?”
“Rilla, có phải tên rất đáng yêu đúng không?”
Phản ứng của Trương Thiết Ngưu hoàn toàn khác với những gì Hồ Trân Trân tưởng tượng.
“Đáng yêu thì đúng là đáng yêu, nhưng vừa nghe là biết nó không bắt được chuột rồi, không có uy vũ chút nào cả.”
Trương Thiết Ngưu có chút ghét bỏ: “Xem cái tên của Nemesis đại nhân uy vũ như thế nào này, bởi vì có cái tên uy vũ như vậy nên nó mới giỏi bắt chuột đấy.”
Hồ Trân Trân không đồng ý với điều này.
Cô phản bác nói: “Rilla chưa từng bắt chuột bao giờ là do nó chưa học được gì từ đồng loại mà thôi, Nemesis đại nhân nhà anh được hoang dã dạy cho trưởng thành, sao có thể giống nhau được chứ?”
Trương Thiết Ngưu vừa nghe cái này, liền trở nên hứng thú.
“Bà chủ hay là để tôi cho Nemesis đại nhân nhà tôi, dạy mèo nhà cô bắt chuột được chứ?”
Sau khi Hồ Trân Trân nói ra thì có chút hối hận.
Ngoài chó và mèo thì nhà cô còn có hai con chuột tìm vàng.
Nếu đặc biệt muốn nuôi một con mèo giỏi bắt chuột, chỉ sợ sẽ quấy rầy đến đôi vợ chồng chuột đang ân ái kia thôi.
“Thôi không cần đâu, dù sao nhà tôi cũng không có chuột.”
Hồ Trân Trân muốn từ chối nhưng tính tình của Trương Thiết Ngưu rất bướng bỉnh nên không có dễ dàng nghe lời như vậy.
“Hồ tổng, lời này của cô không đúng rồi, mèo không học bắt chuột được là sự thiệt thòi của mèo đấy!”
“Nếu không có hứng thú với bắt chuột, thì ngay cả nhìn thấy đồ chơi liên quan tới mèo cũng không có hứng thú chút nào, vậy thì làm sao mèo nhà cô vui vẻ bằng mèo nhà khác được cơ cứ!”
Hồ Trân Trân đứng ở trước cửa biệt thự Ngoạ Sơn, nhớ lại đoạn nói chuyện lúc đó mà đỡ trán.
Đến tột cùng là lúc đó cô suy nghĩ cái gì, mà cảm thấy lời Trương Thiết Ngưu nói lúc đó có lý vậy.
Trương Thiết Ngưu đứng bên cạnh cô cũng đã sẵn sàng.
“Hồ tổng, chúng ta vào đi thôi, Nemesis đại nhân nhà tôi không sợ người lạ đâu!”
Đúng vậy, bọn họ đến đây để dạy cho Rilla nhà cô một khoá bắt chuột cho dù không được cũng phải được.
“Trần Khai, đi đóng cửa chính và cửa sổ phía sau lại.”
Hồ Trân Trân nói câu này xong thì mới dẫn Trương Thiết Ngưu đi vào.
Nghe nói mẹ sẽ mời giáo viên đến dạy Rilla bắt chuột, nên Giang Thầm đã cùng Rilla ngồi đợi ở phòng khách.
Khi Trương Thiết Ngưu thả mèo của anh ta ra thì Giang Thầm liền kéo Rilla lại rồi ôm đến, chuẩn bị cho hai con mèo này làm quen để quen mùi trước.
Rilla cũng không phải là con mèo sợ người.
Nhưng so với con mèo đang đứng trên mặt đất kia thì nó càng thích Giang Thầm hơn, nên luôn bám chặt vào quần áo của Giang Thầm không chịu xuống
Trương Thiết Ngưu thấy vậy thì càng thêm khẳng định lời mình nói lúc trước.
“Xem ra những gì tôi nói trước đó là đúng rồi Hồ tổng, cuộc sống của mèo nhà cô giống như một tiểu công chúa vậy, so với Nemesis đại nhân thì còn phải phấn đấu một con đường dài.”
Hồ Trân Trân cúi đầu, nhếch môi cười khi thấy điều mà Nemesis đại nhân đang làm.
“Thiết Ngưu, nếu không anh cúi đầu nhìn xem?”
“Hình như mèo của anh khá thích Rilla.”
Trương Thiết Ngưu tự tin lắc đầu: “Nemesis đại nhân là một con mèo hoang dã, ngoại trừ chuột ra thì chẳng có hứng thú với cái gì cả.”
Anh ta vừa dứt lời thì nghe thấy một tiếng mèo kêu ở dưới.
Khi cúi đầu xuống để nhìn thì Trương Thiết Ngưu liền tái mặt.
Uổng công anh ta nói với Hồ tổng rằng Nemesis chẳng hứng thú với điều gì cả.
Khi thấy Nemesis đại nhân nhà mình đang vẫy đuôi hứng thú thì vô cùng đau đớn.
“Ở trong nhà, Nemesis đại nhân không như vậy đâu!”