“Ba ba, gần đây công ty có hạng mục nào mới không?”
Bình thường con gái nhà mình không quá quan tâm đến chuyện này nhưng hôm nay lại chủ động hỏi trước như vậy, làm Chu tổng có chút kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn.
“Sao thế? Con nghe được tiếng gió gì lọt ra ngoài sao?”
Ngoại trừ khả năng này ra,trong lúc nhất thời Chu tổng không nghĩ ra được nguyên nhân tại sao Chu Kiều Kiều lại hỏi đến vấn đề này.
“Không phải, con không nghe được tiếng gió gì lọt ra ngoài cả, con chỉ muốn hỏi một chút thôi mà, mau nói cho con biết đi ba ba.”
Cô ân cần rót một chén trà cho ba mình.
Chu tổng hiếm khi thấy được dáng vẻ này của con mình nên cười một tiếng: “Vậy chắc là con đã nghe được tin gì tốt rồi đúng chứ, không sai ba con đã đầu tư vào chương trình giải trí.”
“Hả?”
Tuy rằng việc này không có liên quan gì đến Hồ Trân Trân nhưng cũng đủ khiến Chu Kiều Kiều bất ngờ.
Dù sao thì công ty của ba đang làm về lĩnh vực vận tải biển chẳng có một chút dính dáng gì tới giới giải trí cả, đột nhiên ba lại nói đầu tư vào chương trình giải trí làm cho Chu Kiều Kiều có chút bất ngờ.
Giới giải trí này là một ao nước rất sâu đấy.
Ba cô sẽ không bị một người chưa đến năm mươi quật ngã trong giới này đấy chứ.
Trong lòng cô ấy có chút thấp thỏm không biết làm sao để thuyết phục được ba mình.
“Ba ba, sao đột nhiên ba lại nghĩ đến việc đầu tư vào lĩnh vực này vậy? Giới giải trí rất phức tạp đấy, con đu thần tượng nên con biết rất rõ đó.”
Cô ấy nói điều này khá khéo léo nhưng cũng có một chút thuyết phục.
Nhưng mà căn bản là Chu tổng không nghe lọt tai.
Ông xua tay làm cho con gái mình yên tâm: “Con cứ yên tâm đi, chuyện này ba hiểu rất rõ mà.”
Nói xong, ông ấy mỉm cười nâng chén trà lên uống.
“Ba ba, có rất nhiều chương trình tạp kỹ thua lỗ nặng đấy, ba phải suy nghĩ cho thật kỹ đấy, nếu xác nhận thấy không hiệu quả cho lắm thì nhân lúc chưa ký hợp đồng hãy chạy nhanh đi ba, thà quyên góp tiền cho từ thiện còn hơn.”
Chu Kiều Kiều tận tình khuyên bảo ba mình.
Lão Chu cười ngày càng vui vẻ hơn.
“Hẳn là con đã nghe được tin gì đó rồi đúng không?” Ông tiếp tục rót đầy trà vào chén trà của mình.
“Sao con biết được gần đây ba có tham gia hoạt động từ thiện vậy? Con không biết hoạt động đó có bao nhiêu lớn đâu, nói như thế nào nhỉ Hồ Trân Trân chắc là con biết chứ, cô ấy chính là người dẫn đầu của hoạt động này đấy.”
Chu Kiều Kiều đã quên mất mục đích lúc đầu của mình khi đến đây.
Đột nhiên nghe ba nói như vậy cô ấy có chút hoảng hốt.
“Ba, ba quen chị Hồ sao?”
“Ây? Cái con nhóc này!” Chu tổng cười rồi giáo huấn con mình một câu: “Sao lại không lịch sự như vậy chứ, phải gọi là Hồ tổng, nếu gọi là chị Hồ thì không phải Hồ tổng và ba sẽ cách một thế hệ à.”
Chu Kiều Kiều cười xấu hổ.
Lúc cô gọi chị Hồ, thì chắc ba còn chưa biết có người tên là Hồ Trân Trân đâu.
“Được rồi, Hồ tổng thì Hồ tổng vậy.”
Cô đồng ý cho có lệ rồi ngồi ở bên cạnh ba mình năn nỉ ông ấy nói chuyện này kĩ hơn một chút.
“Ba ba, ba biết gì thì mau nói cho con nghe với, rốt cuộc đây là hoạt động từ thiện gì vậy?”
Lúc trước Chu tổng đã tham gia không ít hoạt động từ thiện, nhưng chưa bao giờ thấy con gái mình quan tâm nhiều như vậy.
“Sao hôm nay con lại có hứng thú nhiều như vậy, lúc trước ba muốn nói với con mà con có nghe đâu.”
Kiều Kiều có chút chột dạ nên rót thêm cho ba mình một chén trà.
“Còn không phải là do con đang tò mò sao? Hồ tổng là một doanh nhân giàu có nổi tiếng với việc làm từ thiện, con chỉ muốn biết tại sao ba của con quen được cô ấy thôi.”
Hồ Trân Trân hiện tại đang là một nhân vật chạm tay vào một cái là nổi tiếng.
Không chỉ có giới giải trí, mà cả trong giới kinh doanh cũng như vậy.
Nói đến cô ấy Chu tổng lại lắc cái đầu một cách đầy tự hào.
“Này vẫn là do bình thường ba con làm nhiều việc tốt, nên mới có thể nắm bắt được cơ hội này.”
“Con không biết đó thôi, hôm trước ba có tham gia một buổi tiệc tối của hiệp hội bảo vệ môi trường, Hồ tổng cũng đến đó, có một đám người khi biết cô ấy đến cũng kéo đến đó, nhân cơ hội này thừa nước đục thả câu hơn nửa ngày.”
“Nhưng chờ Hồ tổng vừa rời khỏi thì đám người này liền trở mặt, lúc đó họ đã mắng một cô gái nhân viên đến khóc luôn đấy.”
Chu Kiều Kiều kinh ngạc: “Thật sự có chuyện như vậy xảy ra sao?”
“Đương nhiên rồi?” Chu tổng là người khinh thường những người chỉ biết xem thường nhân viên của công ty như vậy.
Tham gia tiệc để nịnh nọt thì cũng thôi đi, lại còn bắt nạt kẻ yếu nữa chứ.
“Ngày hôm đó có rất nhiều người đi theo tên đó rời khỏi hội trường, chỉ còn lại những người thật sự muốn làm từ thiện là ở lại đó thôi.”
Chu tổng cười một tiếng, cố ý nói thêm một câu để trêu chọc con gái mình: “Con đoán xem kết quả sẽ như thế nào?”
Chu Kiều Kiều làm gì có tâm trạng đoán nữa chứ?
“Làm sao vậy ba? Ba mau nói đi mà!”
Chu tổng đã thành công kích thích trí tò mò của con mình, đợi con bé không đợi được nữa mới nói: “Ngày hôm sau những người thật sự muốn làm từ thiện như ba đều được mời đến Ảnh Thị Giang Hồ.”
“Ngày đó chính Hồ tổng đã mời mọi người đến vì dự án quyên góp cho việc chắn gió và cố định cát ở Tây Bắc.”
Ánh mắt của Chu Kiều Kiều trở nên sáng ngời.
“Thật tốt quá rồi ba, đây đúng là một chuyện tốt!”