Đi ngàn dặm mới tìm được một bà chủ tốt như Hồ tổng, chỉ sau khi đến làm việc ở Giang Hồ Tiền Tuyến thì cô mới hiểu được nhân viên được đối xử như con người là cảm giác như thế nào.
Không có 996 cũng không có 007, có tiền thưởng cho việc hoàn thành chỉ tiêu công việc vượt mức, và thỉnh thoảng còn có những buổi teambuilding với mọi người trong công ty nữa.
Một nơi tuyệt vời như vậy nên Tiểu Dương vẫn luôn nói với bạn bè mình sẽ ở lại làm cho công ty đến hết của đời.
Nếu thật sự vì người bạn miệng rồng kia mà cô ấy mất đi công việc tốt cả đời mình thì cô ấy thật sự rất tức giận cho mà xem.
“Tôi biết rồi.”
Tiểu Dương lo lắng quan sát nét mặt của giám đốc.
“Ảnh đại diện của cô cũng quá rõ ràng tôi nhìn một cái là nhận ra ấy mà, yên tâm đi trước đó tôi đã thay và thừa nhận lỗi sai của mình với Hồ tổng rồi.”
Tiểu Dương không ngờ giám đốc lại nhận hết mọi trách nhiệm về phía mình, tuy cô ấy rất cảm động nhưng cũng cảm thấy có chút lo lắng.
“Chị Lý, vậy Hồ tổng như thế nào? Mắng chị sao?”
Trong lòng cô ấy cũng đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, nếu giám đốc vì chuyện này mà bị phạt thì cô ấy cũng muốn chịu hình phạt này với giám đốc, cô không thể để giám đốc chịu phạt một mình được.
Tiểu Dương còn suy nghĩ đến việc làm sao để trả hết khoản nợ trả góp mua nhà khi bị trừ tiền lương rồi, nhưng lại nghe giám đốc nói.
“Hồ tổng nói: Được, vậy cũng tiết kiệm được chi phí tuyên truyền.”
Giám đốc Lý cười khi thấy biểu cảm nhẹ nhõm của Tiểu Dương rồi gõ bàn vài cái.
“Nhưng việc này cũng như một lời nhắc nhở cho cô, tuy rằng việc rò rỉ thông tin lần này Hồ tổng không quá để bụng, nhưng sau này cô không nên đề cập đến mấy chuyện như vậy với người khác nữa.”
Tiểu Dương đã đủ mệt rồi nên nhớ rất rõ.
“Chị cứ yên tâm về sau em nhất định sẽ không tái phạm nữa!”
“Được rồi em cứ đi ra ngoài đi, mấy bình luận trên mạng em cũng không cần quá lo lắng đâu.”
Giám đốc Lý nói vài lời an ủi cô ấy.
Tin đồn về khoảng đầu tư mười triệu tệ hiện tại rất nổi tiếng, ở trong mắt Hồ Trân Trân mà nói đây chính là tuyên truyền miễn phí, nhưng ở trong mắt người khác thì tin tức này đã làm họ bối rối rất nhiều.
Chu tổng chính là một trong những người đó
“Cậu nói xem nếu tôi đầu tư 1 triệu thì Hồ tổng có nhận không? Có thể Hồ tổng ghét bỏ nó quá ít thì sao.”
Ông ta còn đang do dự nhưng tài xế lại một người thẳng thắn nên trực tiếp khuyên nhủ: “Số tiền này cũng không ít, dù sao cũng đủ để làm một bộ phim điện ảnh đấy, hai ngày trước tôi có nghe nói bộ phim Cá Mập Đen chiếu vào mùa hè, chi phí cũng hơn 1 triệu thôi.”
Ví dụ mà tài xế đưa ra có chút cực đoan nhưng lại làm Chu tổng yên tâm.
Ông ta do dự một lúc rồi nói: “Mặc kệ trước tiên cứ thêm được Wechat của Hồ tổng rồi nói tiếp.”
Tài xế ở bên cạnh phụ họa: “Đúng! Thêm được thì sẽ kiếm được!”
Sau một hồi xoay vòng như vậy Chu tổng quyết định nhấn kết bạn thì lại nghe tại xế “Wow” một tiếng.
Ông ta vội vàng nói: “Lại xảy ra chuyện gì nữa vậy?”
Xe đã dừng trước cửa nhà một lúc lâu hai người thảo luận chuyện này nửa ngày rồi mà không có lái xe đi.
Lần này tài xế trực tiếp đưa điện thoại di động của mình tới: “Ông chủ, ngài phải cố lên đấy, tranh thủ có thể cùng Hồ tổng hợp tác một lần đấy, Hứa Kiệt đã tuyên bố gia nhập công ty Giang Hồ Tiền Tuyến rồi!”
“Ông chủ đợi ngài có thể hợp tác với Hồ tổng có thể giúp tôi xin chữ ký của Hứa Kiệt được không, tôi thích Hứa Kiệt rất lâu rồi.”
“Ngay cả một chữ tôi còn chưa bàn được đâu.”
Chu tổng cười một tiếng vì những lời nói này đã khiến ông cảm thấy dễ chịu hơn.
“Sao cậu có thể chắc chắn tôi sẽ ký hợp đồng được với Hồ tổng chứ.”
Tài xế cười một cái rồi thành thật nói: “Tôi rất tin tưởng vào ông chủ!”
Ban đầu khi so với Giang Hồ Ảnh Thị thì Giang Hồ Tiền Tuyến không nổi bật bằng.
Cho đến nay Giang Hồ Tiền Tuyến chỉ mới có một ca sĩ nổi tiếng nhờ các đoạn clip ngắn trên mạng xã hội là Tô Triệu.
Các bài hát của Tô Triệu đã trở nên nổi tiếng, nhưng còn chưa biểu diễn nhiều tại các chương trình âm nhạc và nhiều buổi biểu diễn lớn khác.
Nên công chúng thật sự chưa biết nhiều đến tài năng của cậu ta.
Nhưng Hứa Kiệt thì khác tính đến nay anh ta đã phát hành được năm album, tất cả đều trở thành những album kinh điển.
Chín mươi phần trăm những người thích nghe nhạc đều đã từng nghe qua những bài hát của Hứa Kiệt.
Một ca sĩ với độ nổi tiếng cao như vậy lại sẵn sàng gia nhập Giang Hồ Tiền Tuyến.
Ở góc độ khán giả mà nói điều này càng chứng tỏ được sức mạnh của công ty này.
[Trời đất ơi, hoá ra tin đồn đó không phải là giả!]
[Chồng tôi đi đến đâu thì tôi sẽ theo đó, từ nay về sau Giang Hồ Tiền Tuyến chính là ngôi nhà mới của chúng tôi!]
[Không hiểu thì phải hỏi liền thôi, mọi người đã từng nghe qua Giang Hồ Tiền Tuyến chưa, công ty này lợi hại như vậy sao?]
Câu hỏi này lập tức làm mọi người dừng lại.
Không phải là do công ty này quá tệ mà là do họ chưa có quá nhiều thành tích nổi bật
Điều này đã làm cho các fans hâm mộ ngẩn ngơ không biết nên trả lời như thế nào mới đúng.
Lúc này, những fans hâm mộ của Hồ Trân Trân ít được ai để ý đến cũng có tác dụng rồi.
Bọn họ đã gửi một biểu tượng cảm xúc thì đã giải quyết xong mọi chuyện.
Gói biểu tượng cảm xúc đó sử dụng hình ảnh của Hồ Trân Trân, trên đó viết hai chữ P rất to.
[Hỏi: Tại sao Giang Hồ Tiền Tuyến lại tuyệt vời như vậy?]
[Đáp: Vì cô chính là bà chủ!]
Biểu tượng cảm xúc này quá đơn giản và xúc tích.
Đơn giản mà rất có uy lực làm người khác không cách nào phản bác lại được, ngay cả những người qua đường khi nhấp vào xem cũng phải gật gù thừa nhận.
[Chị Hồ trâu bò thật!]
Đây là biểu tượng cảm xúc được yêu thích nhất ở trong gói.
Ngay cả những nhân viên của công ty Hồ Trân Trân cũng rất thích thú và không khỏi mỉm cười khi thấy biểu tượng cảm xúc này.
“Fans của Hồ tổng thú vị thật đấy, đây là lần đầu tiên tôi thấy bà chủ mà có nhiều fans hơn cả nghệ sĩ nữa đấy.”
Hai ngày nay Tô Triệu bận rộn với việc quảng bá cho ca khúc nhạc phim mới.
Cậu ta đã tham gia lớp học sáng tác trong một tuần qua, hôm nay cũng không ngoại lệ.
Ngay khi lớp học vừa kết thúc Tô Triệu chưa kịp rời đi, thì thầy dạy sáng tác của cậu -thầy Quách đã đi đến nói về chuyện đó.
Nên Tô Triệu mới biết trên mạng xảy ra chuyện gì.
Thầy Quách đang bận rộn xem những bình luận hài hước ở dưới, nói với Tô Triệu vài câu rồi tự cười một mình.
Thấy thầy Quách không chú ý đến chính là, Tô Triệu đã nhìn chằm chằm điện thoại nửa ngày rồi mà không nở một nụ cười nào.
Ánh mắt của Tô Triệu dừng lại ở những biểu tượng cảm xúc.
Bên trong có Hồ Trân Trân, cậu ta đang đứng ở phía bên trái cô, còn bên phải có Hứa Kiệt.
Sao đột nhiên lại thêm một người thế này!
Cậu ta cũng phải nhanh đuổi kịp thôi, nếu không ánh mắt của cô càng hướng về nhiều người hơn chứ không chú ý đến một người nhỏ bé như cậu rồi.
Ánh mắt của Tô Triệu trở nên kiên định: “Thầy ơi em xin phép đi trước, em có một số ý tưởng sáng tác mới!”