Trong nháy mắt, đầu óc của Bạch Thông trống rỗng trong đầu chỉ có một ý nghĩ duy nhất ── chạy trốn.
Có cái ý tưởng này đầu óc của ông ta đã bình tĩnh hơn không ít.
Bạch Thông không những không kiềm chế lại, mà còn liên tục gửi tin nhắn đe dọa Khả Doanh.
[Được lắm cô đã chọc giận tôi rồi, tôi sẽ mời đoàn luật sư giỏi nhất đến đây đấu với cô trong trận kiện tụng này, chuẩn bị tốt tiền đi cho dù cô có táng gia bại sản thì cũng không trả nổi tiền thuê luật sư đâu.]
Những lời này có tính vũ nhục rất mạnh.
Nhưng sau khi Khả Doanh chụp màn hình rồi đăng lên một lần nữa, bây giờ tất cả ánh mắt của mọi người đều hướng tới đoàn luật sư giỏi trong miệng của ông ta.
Nhưng trên thực tế, ông ta không liên hệ với bất kì luật sư nào cả.
Người mà ông ta liên lạc là một thuyền trưởng có thể giúp ông ta chạy thoát từ bến cảng.
Hiện tại bây giờ vẫn là ban ngày Bạch Thông biết nhất cử nhất động hiện tại của ông ta đều có người khác dòm ngó, nên không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Ông ta giả vờ bình tĩnh quay trở về nhà của mình trong thành phố, kéo rèm lại và không bao giờ bước ra khỏi cửa.
Bạch Thông nôn nóng chờ đợi màn đêm buông xuống, chỉ còn chờ trời tối trăng lên cao gió đến thừa nước đục thả câu ông ta sẽ chạy ra ngoài.
Ông ta đã liên hệ xong với thuyền trưởng để mỏ neo ở gần đó, chỉ cần Bạch Thông trốn ra được tiểu khu này rồi đi xe đến bến cảng rồi bước lên con thuyền nhỏ kia, thì thuyền trưởng có thể đưa con thuyền đó ra khơi.
Người càng nôn nóng thì thời gian của họ sẽ trôi qua càng chậm.
Vất vả lắm ông ta mới đợi được đến tám giờ, rốt cuộc cũng cảm thấy thời cơ chín muồi rồi nên ở trong nhà cải trang thật kỹ.
Bình thường trang phục của Bạch Thông đều là quần áo hàng hiệu nhưng trong góc tủ của ông ta có một bộ trang phục theo phong cách hip hop lạc lõng.
Sau khi mặc bộ đồ này vào mang dây chuyền và đeo kính râm vào làm cho làn da mình trở nên tối đi.
Ngay cả những người thân quen với ông ta cũng không thể nhận ra ông ta chỉ với cái nhìn thoáng qua được.
Cùng lúc đó.
Hồ Trân Trân chờ đợi cả ngày cuối cùng cũng nhận được câu trả lời của luật sư.
Sau khi xác nhận thân phận của Hồ Trân Trân xong, thì luật sư Trương đã thêm Wechat của cô rồi gọi điện thoại đến.
“Hồ tổng, tôi rất muốn giúp đỡ những cô gái này, hiện tại công ty của tôi có ba luật sư, họ đều đã chuẩn bị dấn thân vào vụ kiện này để giúp đỡ người bị hại đến cùng trong việc kiện tụng này.”
Luật sư Trương vừa mở miệng thì Hồ Trân Trân đã hiểu rõ rồi.
“Vậy luật sư Trương đã tiếp xúc với người bị hại rồi sao?”
“Đúng vậy, chiều nay tôi đã liên lạc với vài nạn nhân vài tiếp xúc với họ, cuối cùng hai người trong số họ cũng đã trình báo tội ác của những người này rồi, tôi vẫn đang xác thực tình hình của ba người còn lại.”
Hồ Trân Trân không ngờ tiến độ làm việc của cô ấy lại nhanh đến như vậy, nên thuận tiện đưa ra ý kiến của mình.
“Luật sư Trương chuyện là như thế này, cô có muốn thành lập một dự án đặc biệt chuyên giúp đỡ những nạn nhân này không, chi phí thuê luật sư của họ đều do tôi bỏ ra.”
Luật sư Trương đương nhiên có hứng thú rồi.
Nói đúng hơn là cô ấy đã mong muốn điều này từ rất lâu.
Cô ấy đã và đang làm công việc hỗ trợ trong lĩnh vực này.
Nhưng rõ ràng có một số việc tốt không thể thực hiện nhờ lòng tốt và ý chí của mình được.
Những luật sư trong công ty này đều có gia đình, vừa giúp những người khó khăn giải quyết các vấn đề pháp lý, nhưng họ cũng cần có đủ thu nhập để trang trải cho cuộc sống của mình.
Trụ sở của công ty luật được đặt tại khu phố M của tỉnh A, tuy kinh tế không tốt lắm nhưng số lượng những vụ kiện thì không kém những nơi khác là bao.
Ở những nơi như thế này thì đa số những người có hoàn cảnh khó khăn là người hay gặp rắc rối với vấn đề pháp lý nhất.
“Nếu ngài đã nguyện ý đóng góp tiền vì hạng mục này, thì tôi cũng sẽ dùng toàn bộ sự nhiệt tình của mình để xử lý vấn đề này, Hồ tổng!”
Luật sư Trương bảo đảm với cô.
Chẳng qua là phạm vi sẽ mở rộng chứ không chỉ đơn giản dựng lại ở phương diện quấy rối tình dục.
“Trước mắt mọi người cứ dùng hết sức lực của mình tập trung vào giải quyết vấn đề này đi, những ngày thường ngoài vấn đề quấy rối t.ì.n.h d.ụ.c ra cũng có nhiều vấn đề khác cần được giúp đỡ.”
Luật sư Trương đã giải thích ngắn gọn với Hồ Trân Trân những vụ án mà cô ấy đã từng xử lí qua, điều này đã giúp Hồ Trân Trân mở mang kiến thức của mình về phương diện này.
“Được, chờ sau khi vụ kiện tụng này kết thúc, phiền luật sư Trương hãy gửi qua cho tôi những phương án hỗ trợ cụ thể hơn.”
Hồ Trân Trân thuận miệng đồng ý luôn.
Vì cô đã nói rằng mình muốn giúp đỡ mọi người, nên không cần thiết chỉ đem sự chú ý của mình tập trung ở một phương diện quấy rối t.ì.n.h d.ụ.c được.
Vốn dĩ luật sư Trương nghĩ rằng phải tốn rất nhiều lời thì mới có thể thuyết phục được Hồ Trân Trân, nhưng không ngờ cô lại đồng ý nhanh như vậy nên có chút nghẹn lời.
Nhưng cô ấy đã nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái của mình.
“Hồ tổng, cô cứ yên tâm tôi sẽ không làm cô thất vọng, tôi có quen biết vài luật sư sẵn sàng nhận những công việc như thế này, bình thường khi không bận việc gì họ cũng hay đến công ty luật để giúp đỡ, chuyện này chắc chắn tôi nhất định sẽ làm thật tốt.”
Lời hứa nói ra chỉ là một vấn đề nhỏ mà thôi, nếu muốn làm tốt việc này thì cần có sự đồng lòng chung sức của tất cả mọi người.