Lúc trước khi ký hợp đồng, những người đó luôn giới thiệu cho anh ta lợi ích của việc hợp đồng một cách dài dòng lê thê, còn những cạm bẫy thì chẳng bao giờ nói đến
Đột nhiên gặp phải Hồ Trân Trân một con người không bao giờ đi theo lẽ thường, trực tiếp kêu anh ta đi tìm luật sư, làm cho Hứa Kiệt cảm thấy có chút không quen.
Anh ta ấp úng nửa ngày, mới nói được một câu: “Cảm ơn Hồ tổng.”
Hai người ngồi đối diện nhau vẫn không nói gì, vẫn là Hồ Trân Trân làm ra động tác mời anh ta trước để làm cho anh ta cảm thấy bớt ngượng ngùng.
“Vậy tôi đi trước Hồ tổng, tôi sẽ nhanh chóng cho cô câu trả lời.”
Hứa Kiệt đứng dậy rời khỏi ghế trước, bỗng nhiên nhớ tới điều gì đó anh ta quay đầu lại nhìn về phía Hồ Trân Trân giải thích,
“Đúng rồi còn chuyện điều hướng dư luận ném đá Tô Triệu ở trên mạng, không phải là ý của tôi.”
Hồ Trân Trân đương nhiên biết điều này là do Âm Lạp ở phía sau lưng dở trò rồi
Cô cười một cái rồi nhìn về phía Hứa Kiệt gật đầu: “Tôi hiểu mà, fans của anh cũng là những người biết đúng sai.”
Lúc này Hứa Kiệt mới yên tâm rời đi.
Sau khi anh ta rời đi, ý cười rạng rỡ trên mặt Hồ Trân Trân càng rõ ràng hơn.
Hồ Trân Trân biết Âm Lạp đã dở trò ở phía sau nên không tức giận chút nào.
Rốt cuộc cô cũng đã đào trụ cột của Âm Lap đi rồi, người hiện tại nên tức giận là Trần Chi mới đúng.
Cô đã bao chỗ này chỉ để bàn việc ký hợp đồng thôi.
Hồ Trân Trân ở đó không bao lâu sau khi Hứa Kiệt rời đi được một lúc thì cô cũng rời đi.
Những điều này đều đã lọt vào mắt của trợ lý cũ Hứa Kiệt.
“Không hay rồi Trần tổng, hình như Hứa Kiệt muốn ký hợp đồng với Giang Hồ Tiền Tuyến!”
Khi ngồi ở trong văn phòng nghe được điều này Trần Chi đã trực tiếp nổi giận.
Lại là cô Hồ Trân Trân.
“Cậu chắc chắn chứ?”
“Chắc chắn” Trợ lý trực tiếp gửi hai tấm ảnh qua cho cô ta, một tấm là hình ảnh Hứa Kiệt đi ra còn tấm còn lại là Hồ Trân Trân đi ra khỏi nơi đó một lúc sau.
“Bọn họ vừa mới ngồi ở một lô ghế, xem ra đã thoả thuận xong hết rồi.”
Trần Chi không biết mình ngắt điện thoại như thế nào, chờ cô ta phản ứng lại thì điện thoại đã ngắt rồi.
Hồ Trân Trân đúng thật sự là khắc tinh của cô ta mà, mỗi lần gặp Hồ Trân Trân thì chẳng có chuyện gì tốt xảy ra cả.
Trần Chi đang tức giận thì đột nhiên có một người đẩy cửa xông vào.
“Có biết phép lịch sự không vậy!”
Cô ta quát lớn một tiếng nhưng khi thấy rõ là ai thì hận không thể nuốt những lời đó vào.
“Bạch tổng, sao hôm nay ngài lại rảnh mà tới đây vậy?”
Trần Chi lập tức đứng dậy chỉnh sửa lại dáng vẻ của mình, cố gắng không để lộ ra sơ hở.
Nhưng sự ngụy trang của cô ta không còn kịp nữa rồi
Hôm nay Bạch tổng đặc biệt đến đây vì muốn tìm cô t.a
“Cô tuyệt thật đấy Trần Chi, áp bức quản lý bộ phận truyền thông từ chức, rồi còn khiến cho Hứa Kiệt trực tiếp huỷ hợp đồng với công ty, tôi nghĩ nếu để cô tiếp tục quản lý Âm Lạp thêm hai năm nữa chắc công ty đóng cửa luôn quá.”
Vừa nghe lời này, ngay cả cười Trần Chi cũng không làm được nữa.
“Bạch tổng đừng nghiêm trọng như vậy quả thật chuyện này là do lỗi của tôi, không suy xét đến cảm giác của Hứa Kiệt ngài cứ yên tâm, chỉ cần tôi nói chuyện một chút thì có thể đem người trở về rồi.”
“Khẳng định?”
Bạch tổng không tin một lời nào của cô ta: “Cô lấy cái gì để khẳng định, tôi nghe nói Hứa Kiệt đã tiếp xúc với phía Hồ Trân Trân rồi.”
“Về phương diện tiền bạc cô chẳng có nhiều tiền bằng Hồ Trân Trân, về phương diện cảm tình mà nói Hứa Kiệt đã c.h.ế.t tâm với Âm Lạp từ lâu rồi, cô lấy cái gì mà bảo đảm cậu ta sẽ quay về?”
Trần Chi bị ông ta nói đến á khẩu không biết nói gì nên chỉ có thể nói: “Xin ngài hãy cho tôi một cơ hội Bạch tổng, tôi nhất định sẽ đem người trở về và thay đổi cách làm việc tốt hơn.”
“Tôi đã vì công ty mà làm việc đóng góp không ít thành tựu cho công ty, Bạch tổng xin ngài hãy tin tưởng tôi một lần, tôi nhất định sẽ đưa Âm Lạp quay trở lại đỉnh vinh quang lần nữa.”
Bạch tổng xua tay trong ánh mắt không che giấu được sự chán ghét trong mắt mình
“Trần Chi tôi đã cho cô cơ hội rồi nhưng chính cô không biết quý trọng.”
“Những người khác trong ban giám đốc sẽ đến đây, mười phút sau, chúng tôi sẽ mở cuộc họp hội đồng quản trị, thảo luận về vấn đề này, cô chuẩn bị sẵn sàng đi.”
Sắc mặt Trần Chi trở nên trắng bệch.
“Bạch tổng tôi thật sự có thể điều hành được Âm Lạp, ngài…”
Căn bản Bạch tổng chẳng muốn nghe mấy lời nói vô dụng như vậy nữa, ông ta xua tay: “Đừng nói mấy lời vô nghĩa nữa, mười phút sau đến phòng họp để tham gia cuộc họp.”
Đây là câu cuối cùng ông ta để lại cho Trần Chi.
Câu nói này đã khiến Trần Chi cứng đờ tại chỗ.
Cô ta ngước mắt lên biết rằng bản thân mình không có cơ hội, nhìn văn phòng đã làm việc trong nhiều năm lần cuối.
Ở bức tường phía sau cô ta có treo bức tranh thư pháp của người thầy mà cô ta ngưỡng mộ nhất.
Bốn chữ Tham Vọng Lớn Lao, hiện giờ cảm thấy nó rất mỉa mai.
Trong lòng Trần Chi cảm thấy rất đau khổ, ngay cả thời gian để thở cũng không có, thư ký đã đến gõ cửa phòng cô ta.